Chương 46: Nước lạnh quá

Đang chìm đắm trong cảm giác giải thoát đó thì cảm nhận có người nắm lấy anh.

Người này cố gắng kéo anh đưa lên, lòng tiếc nuối thoáng chốc lướt qua, Đường Túng vẫn không động đậy, để mình được cứu lên.

Thời gian dưới nước trôi qua rất chậm, phảng phất thật lâu, người nắm lấy anh bỗng chìm xuống, kéo theo Đường Túng lại chìm vào đáy nước.

Lần nữa lại nổi lên, nổi vô cùng chậm, như thể trọng lực đang kéo họ lại, Đường Túng không nhịn được mở mắt nhìn nhìn, thấy thiếu niên vẻ mặt đau đớn, một chân cứng ngắc không linh hoạt, đang cố gắng đẩy anh lên.

Chân của Trương Chước Dạ... có vẻ bị chuột rút rồi... Đường Túng nghĩ.

Nước lạnh quá!

Trương Chước Dạ mặt tái đi, lòng có chút trách móc, sao bể bơi nhà Đường Túng lại sâu như vậy, vượt xa độ sâu của bể bơi bình thường, xây cái bể này chơi nhảy cao hả?

Cơn đau co rút ở bắp chân phải khiến Trương Chước Dạ không cách nào dễ dàng nổi lên, chỉ có thể cố gắng đẩy Đường Túng.

Trong cơn đau co rút lần nữa, hơi thở cuối cùng cũng tan biến, Trương Chước Dạ dùng chút sức lực cuối cùng đẩy Đường Túng đến bên cạnh thang leo của bể bơi, để Đường Túng bám vào đó, chân phải đau đớn của anh lại mãnh liệt co rút.

Chỉ kịp hít một hơi, Trương Chước Dạ lại chìm vào đáy nước.

Dòng nước ngầm cuộn cuộn, Trương Chước Dạ không từ bỏ giãy giụa, nhưng sự giãy giụa cũng dần tan biến khi chút không khí cuối cùng bị ép ra...

Cứu một người không hề có ý muốn sống, tương lai vẫn sẽ tiếp tục tìm cách chết, lại phải đánh đổi cuộc sống mới mà anh chưa kịp hưởng thụ...

Hình như không đáng lắm...

Ý nghĩ này chợt lướt qua đầu, Trương Chước Dạ chìm vào bóng tối.

Khoảnh khắc cuối cùng, Trương Chước Dạ mơ hồ cảm nhận dòng nước đột nhiên chuyển động, một cơ thể ấm áp ôm lấy anh...

......

Trương Chước Dạ lần nữa lấy lại tỉnh táo, đôi môi đang bị phủ lên một lớp mềm mại, anh mở to mắt, đối diện với ánh mắt Đường Túng đang thổi khí cho anh.

Thấy người tỉnh lại, mặt Đường Túng không chút thay đổi khẽ thở phào, đứng dậy nhíu mày lau miệng.

“Đường tiên sinh, cảm giác thế nào?”

Trương Chước Dạ vẫn nằm vật ra đó, chớp chớp mắt hỏi.

“Tôi thấy cũng không tệ.”

Cứ tưởng Đường Túng sẽ lại mặt lạnh chán ghét, không ngờ Đường Túng còn nhìn anh một cái, nói.

“Cũng được, hơi lạnh, không đủ mềm.”

Gì? Đường Túng bây giờ dễ ghẹo vậy sao? Trương Chước Dạ chống tay ngồi dậy.

“Nói cứ như anh đã thử nhiều lắm rồi.”

“Của cậu có thể xếp vào top ba.”