Sớm biết vậy anh đã nghĩ cách đi theo Đường Túng rồi.
Đứng ngồi không yên, Trương Chước Dạ đến phòng khách tìm vài món điểm tâm để ăn, đợi Đường Túng trở về, Nam quản gia cũng lo lắng đứng bên cạnh.
Đường Túng trở về vào khoảng tám giờ, trên tay cầm thêm một quyển sổ đóng lại, lúc bước vào nhà, sắc mặt không nhìn ra vui buồn, chỉ là quanh người có một cổ khí nặng nề.
Trương Chước Dạ ngạc nhiên, tâm trạng này khác hoàn toàn lúc đi, gặp nữ chính cũng có thể khiến anh ta không vui sao? Nữ chính này kém cỏi hơn anh tưởng tượng.
Đường Túng thấy hai người đang ở phòng khách, gật đầu với cả hai.
"Tôi đi nghỉ đây."
Nam quản gia và Trương Chước Dạ nhìn nhau, có chút mơ hồ không hiểu.
Nửa đêm, độ nóng ở cổ tay làm Trương Chước Dạ giật mình tỉnh giấc.
"Nửa đêm không ngủ còn làm cái gì đây!"
Trương Chước Dạ đột nhiên tỉnh lại, nắm lấy chuỗi hạt nảy lên, theo chỉ dẫn của chuỗi hạt ra khỏi biệt thự.
Chuỗi hạt Long Tinh nóng lên, đây là cảnh báo rằng người đeo chuỗi hạt còn lại đang gặp nguy hiểm.
Trương Chước Dạ băng qua khu vườn, thấy một người đứng cô độc lẻ loi bên cạnh bể bơi ngoài trời.
Người đó đối diện với gió lạnh, cúi đầu nhìn mặt nước im lặng không nói gì, cuối cùng bước một bước nhỏ về phía trước.
Trương Chước Dạ xa xa trông thấy, đáy lòng chợt rùng mình, không phải là người này nghĩ quẩn định tự tử đấy chứ?
Tay nhanh hơn não, Trương Chước Dạ lao nhanh như tên lửa.
"Đường Túng, đừng màaaaa"
Một tiếng hét xen lẫn sự hoảng loạn vang lên từ xa đến gần, Đường Túng chưa kịp hết ngạc nhiên, đã bị một lực mạnh đẩy lảo đảo, ngã về phía bể bơi.
Trong khoảnh khắc rơi xuống, Đường Túng cũng không muốn xem ai là người đã khiến anh ngã xuống.
Đường Túng bình thản nhắm mắt lại, thể xác lẫn tinh thần giống như được giải thoát, cứ thế này đi, kết thúc sớm một chút cũng tốt...
Trương Chước Dạ chưa kịp ôm lấy Đường Túng, Đường Túng đã rơi xuống bể bơi.
Trương Chước Dạ vội đá dép, nhảy theo xuống nước, tìm thấy Đường Túng lơ lửng trong nước, anh ta nhắm mắt không động đậy, tay chân thả lỏng, chính là dáng vẻ từ bỏ mọi hy vọng.
Người này một chút giãy dụa cũng không làm, không hề có ý muốn sống!
Trương Chước Dạ âm thầm chửi một tiếng, nắm lấy Đường Túng kéo lên mặt nước.
Cơ thể bị nước bao quanh, không khí trong l*иg ngực từng chút từng chút cạn kiệt, cảm giác cận kề cái chết quá rõ ràng... Đường Túng thấy lòng mình dâng lên sự vui sướиɠ.