Chương 43: Cậu đi chùa hồi nào

Đường Túng nhíu nhíu giữa mày, một lực lớn đột ngột lao đến, ôm chặt lấy eo Đường Túng.

Đường Túng thân thể cứng đờ, thấy ánh mắt tò mò của người hầu nhìn về phía này, anh không giãy giụa, cũng không phản bác cách gọi “chồng ơi” của Trương Chước Dạ, nhưng giọng anh cứng nhắc hơn nhiều.

“Có chuyện gì?”

“Tôi đến chùa xin cho anh một chuỗi hạt tỳ hưu đã được khai quang, nghe nói có thể hộ thân, trừ tà, giữ bình an, anh nhất định phải đeo vào!”

Trương Chước Dạ vừa nói vừa lấy một chuỗi hạt lạnh buốt tròng dô tay Đường Túng.

Đường Túng liếc nhìn Trương Chước Dạ.

“Tôi chưa bao giờ thấy cậu ra khỏi cửa, cậu đi chùa hồi nào?”

Anh ở nhà bao lâu, Trương Chước Dạ cũng ở nhà bấy lâu, sao có thời gian đi chùa được.

“Tặng quà thì làm sao có thể để người nhận biết trước, thế nào, bất ngờ không?”

Trương Chước Dạ mở to đôi mắt hạnh tròn trịa, vẻ mặt đầy mong đợi được khen ngợi.

“Bất ngờ.”

Đường Túng cố nén nói ra hai chữ bất ngờ, rồi lại liếc nhìn cổ tay một lần nữa.

Chuỗi hạt có hình dáng thanh nhã, đẹp đẽ và độc đáo, lướt nhìn thoáng qua, Đường Túng phát hiện ra một trong những hạt châu có chữ "Túng" màu vàng sáng bên trong.

Đã tốn nhiều tâm tư.

Đường Túng dừng lại ở cái chữ đó một chút, ánh mắt hơi dịu đi, cuối cùng không từ chối.

“Cảm ơn cậu.”

Chữ đó là do Trương Chước Dạ yêu cầu hệ thống thêm vào, như vậy y như được làm riêng, càng thể hiện sự chân thành của anh, Đường Túng đã nhận quà của nữ chính, sao có thể ngại ngùng không nhận của anh.

Anh không tặng những món quà lưu niệm để trong nhà chỉ giỏi bám bụi, phải tặng cái Đường Túng mỗi ngày đều mang theo, phải luôn nhắc nhở Đường Túng đã kết hôn rồi, đừng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.

Đường Túng cơ thể cứng đờ như khúc gỗ, Trương Chước Dạ vặn nhẹ eo Đường Túng, cảm nhận Đường Túng ăn đau, mới thả tay ra, thân mật nói.

“Giữa chúng ta khách sáo làm gì! Nhưng đồ đã khai quang, đeo lên rồi thì đừng dễ dàng tháo ra biết chưa.”

“Ừ.”

Đường Túng xoa xoa chỗ bị Trương Chước Dạ vặn đau, có chút không quen với sự nhiệt tình của Trương Chước Dạ, bọn họ đều đã lĩnh giấy chứng nhận, nói cảm ơn thật sự quá xa lạ, người ngoài nhìn vào cũng thấy kỳ quái.

Muốn rời đi, Đường Túng lại cảm thấy không đúng, quay đầu nói với Trương Chước Dạ.

“Tôi ra ngoài đây!”

“Được rồi, đi chơi vui vẻ, tối nhớ về sớm nhen!”

Trương Chước Dạ nhiệt tình vẫy tay tiễn Đường Túng, quay đầu lại thấy quản gia nhìn anh với ánh mắt kính nể.