Chương 42: Sao lại gọi như vậy

Trương Chước Dạ đưa tay đón lấy vật phẩm rơi từ trên không xuống, một con tỳ hưu màu vàng lấp lánh rơi vào tay anh, mười hai hạt châu đen có kích thước đều nhau, to tròn bóng bẩy, mỗi hạt châu đen bên trong đều lấp lánh như cát vàng, vừa thanh nhã vừa bí ẩn.

Không thể phủ nhận, những thứ do hệ thống tạo ra nhìn rất đẹp và tinh xảo, ngay cả con tỳ hưu này cũng sống động như thật, đặc biệt linh động.

“Hiệu ứng của chuỗi hạt này là theo ý tao hiểu đúng không, có nghĩa là lúc sắp chết có thể chống chọi lâu hơn một chút? Sức khỏe tốt, eo tốt, thận tốt, giấc ngủ cũng tốt?”

Hệ thống cạn lời một chút.

【Ký chủ hiểu như vậy cũng không sai.】

Trương Chước Dạ hài lòng gật đầu, công năng rất thực dụng, chỉ là hiện tại anh chỉ có một lão chồng Đường Túng đẹp mã mà vô dụng, dù thận có tốt đến đâu cũng không biết đến năm nào mới dùng được, nhưng hiệu ứng đặc biệt đó thì rất thích hợp cho Đường Túng, lúc sắp chết có thể kéo dài thêm cơ hội sống sót.

Trương Chước Dạ so sánh sự khác biệt giữa hai chuỗi hạt, hai con tỳ hưu vàng, một con là tỳ hưu một sừng, một con là tỳ hưu hai sừng.

Hai con tỳ hưu này tại sao lại khác nhau Trương Chước Dạ cóc quan tâm, dù sao anh cũng chọn cái to hơn, bự hơn.

【Ký chủ, đây là phần thưởng cho lần "lại thêm một chai", đừng quên đón lấy phần thưởng thêm một chai của anh!】

Tiếp tục có thứ rơi từ trên không xuống, Trương Chước Dạ đón lấy, giống y hệt chai nước mùi sầu riêng hôm trước nổ tung, khóe miệng Trương Chước Dạ co giật, bây giờ anh lại có bóng ma tâm lý với hương vị này.

Đây là vũ khí sinh học có thể gây chết người bất cứ lúc nào!

Dù sao anh cũng tuyệt đối không uống, Trương Chước Dạ nhăn nhó nhét chai nước sinh học này vào ngăn tủ, biết đâu có lúc cần dùng.

......

Đường Túng từ buổi chiều đã không ngừng liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, đợi đến 5 giờ chiều, anh cuối cùng đứng dậy, đi ra khỏi biệt thự.

Vừa bước ra cửa biệt thự, quản gia đã dẫn một đội người hầu đến, người hầu đồng loạt khom lưng cúi chào, Đường Túng gật đầu bước tới.

Bên tai anh nghe thấy Nam quản gia lại chào hỏi.

“Phu nhân!”

Trước mặt Đường Túng , quản gia luôn biết cách nhắc nhở anh về hành vi của mình, luôn gọi Trương Chước Dạ là "phu nhân", Đường Túng dừng bước, phải đợi Trương Chước Dạ.

“Chào Nam thúc!”

Lời chưa dứt, Đường Túng lại nghe thấy một tiếng

“Chồng ơi...”

Sao lại gọi như vậy?