Chương 37: Tôi đúng là nhìn nhầm anh

“Chuyện thường tình ở huyện thôi mà, nói thiệt tình, anh có phải là nhịn lâu rồi không? Bản thân có nhu cầu không nên khắc chế, cần ra thì nên ra, mọi sự trên đời nên thuận theo tự nhiên, như ngựa tự do chạy trên thảo nguyên, mà tôi nói anh nghe, chi bằng anh tự mình ở trong phòng giải quyết một chút cho nhanh, giảm chút áp lực, tự mình hưởng thụ một chút, so với mộng t*nh còn sướиɠ hơn nhiều a!”

Bị vạch trần chuyện vừa rời khỏi giường đã đi giặt qυầи ɭóŧ, sắc mặt Đường Túng kịch biến, hai tai nổi lên sắc hồng.

Mi mắt Trương Chước Dạ khẽ hạ, cười nhỏ nói.

“Đừng nói anh chưa từng làm nha, con người giải tỏa sinh lý là đạo lý vốn có, thuận theo đạo lý, hưởng thụ lạc thú trước mắt mới đúng, ở trong phòng thả lỏng giải tỏa chút thì sao, có gì không được?”

“Cậu cho rằng tôi giống cậu sao, chỉ biết phóng túng nửa thân dưới?”

Ánh mắt Đường Túng thâm trầm lạnh lẽo.

“Ở ngoài người người đều đồn cậu 16 tuổi đã làm con gái nhà người ta to bụng rồi phá thai, sau này đóng phim gặp phải nữ sinh đó còn đánh nhau uy hϊếp cô ấy không được tiết lộ chuyện năm xưa, cậu hâm dọa bảo cô ấy phải nói không quen biết cậu, tôi căn bản không thấm được đạo lý dung túng bản thân như cậu, càng không biết chịu trách nhiệm với chuyện đã làm, cũng càng không trở mặt vô tình với người xưa.”

Nghe được lời này, Trương Chước Dạ cứng người, đứng đơ một chút mới phản ứng lại.

“Anh làm sao biết được cô ta không phải bịa đặt nói nhảm lôi kéo lòng người? Cái gọi là chứng cứ xác thực không biết chừng là cô ta giả mạo mà ra? Anh làm sao chứng minh tôi chính là loại người như vậy?”

“Tôi đúng là nhìn nhầm anh!”

Trương Chước Dạ xoay người rời đi.

Đường Túng duỗi tay, mở miệng muốn giải thích, không phải, anh không phải nghĩ như vậy đâu, mãi đến khi Trương Chước Dạ khuất bóng, Đường Túng cũng không thể nói được một lời.

Hai mắt trống rỗng, Đường Túng bực bội vò đầu bứt tóc, tâm tư bất ổn này của Đường Túng chính là do chuyện ngày hôm qua mà ra, anh mộng xuân với Thỏ trắng nhỏ dưới quần của Trương Chước Dạ mới ướt qυầи ɭóŧ, còn trầm mê trong đó ngủ tới hơn sáu giờ mới tỉnh dậy.

"Sao lại là cậu ấy chứ?"

Đường Túng nặng nề thở dài vì hành vi giận chó đánh mèo của mình với Trương Chước Dạ.

Khi nào có cơ hội, phải xin lỗi cậu ấy mới được.

Trương Chước Dạ quay lại phòng khách ngẩn ngơ, được trao cho cơ hội sống lại một lần, anh đích thực chỉ muốn tận hưởng cuộc sống, bù đắp cho những tiếc nuối ở kiếp trước không làm được.