Chương 36: Gặp ác mộng sao

Trương Chước Dạ ngâm mình vào bồn tắm tiếp tục hát.

"Chú thỏ nhỏ, thật kỳ lạ, hai mắt tỏa sáng long lanh, chú thỏ nhỏ, thật ngoan ngoãn, nhảy tung tăng, chạy thật nhanh..."

Đường Túng chạy vào phòng ngủ, tối hôm đó cũng không ra ngoài ăn tối, nửa đêm tiếng hát đầy ma mị tẩy não đó vẫn không ngừng lại, phảng phất như có thể xuyên thấu bức tường, hát suốt cả đêm.

Tối hôm đó, không có vợ thỏ ngủ cùng, Trương Chước Dạ lại mất ngủ lần nữa.

Thực sự không ngủ được, nhìn thấy trên ghế nghỉ có máy tính xách tay, Trương Chước Dạ quyết định ngồi dậy, lấy máy tính chỉnh sửa hậu kỳ cho đoạn kịch truyền thanh đã ghi âm cách đây vài ngày, rồi đăng lên trang web chính thức.

Yêu cầu tham gia cuộc thi là ghi lại một đoạn thoại trong kịch truyền thanh nguyên tác, Trương Chước Dạ muốn đạt thứ hạng cao, tất nhiên không thể chỉ dựa vào giọng nói của mình, cho dù giọng anh khá tốt, cũng không thể hoàn toàn tin tưởng việc chỉ dựa vào giọng nói có thể khiến fan hâm mộ chấp nhận.

Mua bản gốc để nghiên cứu kỹ về nhân vật, Trương Chước Dạ mới chọn một đoạn tình tiết làm kịch bản, cộng thêm hiểu biết của mình về nhân vật, ghi lại một kịch ngắn hoàn chỉnh dài tám phút.

Sau khi làm xong âm thanh nền và hậu kỳ rồi tải lên thành công, trời cũng đã sáng, ngáp một cái, Trương Chước Dạ vươn vai duỗi người đi rửa mặt, Ảnh đế tiên sinh vốn dĩ sáu giờ sẽ dậy, nhưng hôm nay vẫn không có động tĩnh.

Trương Chước Dạ đi vệ sinh ra xong, vừa lúc nhìn thấy Đường Túng bỏ bộ đồ ngủ vào máy giặt, đang tẩy rửa cái gì đó bên cạnh bồn nước.

"Cậu..."

Đường Túng đột nhiên nhìn thấy Trương Chước Dạ, ánh mắt giật mình co lại như nhìn thấy ma, lùi lại mấy mét, mới ngẩng đầu với đôi mắt mỏi mệt đầy tia máu.

"Gọi một tiếng sẽ chết sao?"

"Tôi chào anh rồi, anh không để ý đến tôi."

Trương Chước Dạ thật sự đã gọi một tiếng, nhưng lúc đó Đường Túng mặt mày u ám, không biết đang nghĩ cái gì, nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn không chú ý đến anh.

Đường Túng có chút ủ rũ, trạng thái tinh thần rất tệ.

"Ngủ không ngon?"

Trương Chước Dạ nhìn anh từ đầu đến chân.

"Gặp ác mộng sao? Mơ thấy cái gì?"

"Không liên quan đến cậu, tốt nhất bây giờ cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi."

Nhắc đến giấc mơ, Đường Túng như bị chích một cái, nhìn Trương Chước Dạ với ánh mắt có thêm chút hoảng sợ.

Trương Chước Dạ liếc mắt thấy được đồ vật Đường Túng cứ dấu dấu diếm diếm phía sau, hiểu rõ sờ cằm.