Trương Chước Dạ gãi gãi cái mũi cười khổ, chuyện hệ thống không thể giải thích được, còn việc chỉ mới mở một nắp chai mà khiến cả nhà Đường Túng bị độc khí xâm nhập là hoàn toàn ngoài ý muốn a.
Đường Túng không nói gì, nhưng rõ ràng mặt đầy nghi ngờ.
"Cậu có làm cái gì tôi cũng không quan tâm, nhưng tôi hy vọng chuyện hôm nay không có lần thứ hai."
Sau khi cảnh cáo Trương Chước Dạ, Đường Túng liếc qua bộ đồ ngủ lông thỏ của anh, bộ đồ mặc trong nhà thì ấm áp nhưng ở ngoài thì không chắn gió được.
"Mùi đó sẽ kéo dài ba ngày, muộn thế này rồi, chúng ta đi đâu bây giờ?"
Trương Chước Dạ xoa xoa tay, dậm dậm chân, tai dài của đôi dép thỏ theo hành động của chủ nhân nó cũng run rẩy.
"Trời lạnh ghê!"
Ánh mắt Đường Túng di chuyển theo đôi tai thỏ, sau đó nhàn nhạt nói.
"Đi theo tôi."
Trương Chước Dạ lê đôi dép thỏ lộc cộc đi bên cạnh Đường Túng, do dự một lúc rồi hỏi.
"Anh vừa rồi lao tới, là để bảo vệ tôi sao?"
Đường Túng dừng bước.
"Cậu nghĩ nhiều rồi, cậu sống ở nhà tôi, đây là nghĩa vụ của chủ nhà."
Trương Chước Dạ tiến lên vỗ vỗ vai Đường Túng.
"Dù sao cũng cảm ơn anh."
Nhìn bàn tay đặt lên vai mình, Đường Túng có chút không thoải mái đẩy tay Trương Chước Dạ ra, đi trước một bước.
Tiếng bước chân của cả hai đồng điệu, đều là âm thanh lộc cộc của đôi dép thỏ bông. Đường Túng liếc nhìn đôi dép thỏ giống y của mình, dần dần quen với nó, đôi dép này hình như cũng không có đáng ghét như vậy.
Đường Túng dẫn Trương Chước Dạ đến căn hộ cao nhất trong một khu chung cư, diện tích hơn 180 mét vuông nhưng chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, cảm giác vô cùng rộng lớn.
Trương Chước Dạ nhìn quanh phòng khách, phát hiện có dấu vết sinh hoạt, có lẽ Đường Túng đến đây ở khá thường xuyên.
"Đây là căn cứ bí mật của tôi, người khác đều không biết, đừng ra ngoài nói lung tung."
Tới đây, Đường Túng cũng thoải mái hơn, vào phòng thay một bộ đồ ngủ khác, rồi ném cho Trương Chước Dạ một cái chăn.
"Không phải muốn tôi ngủ ở phòng khách chứ!"
Trương Chước Dạ ôm chăn nhìn ghế sofa, còn vốn cho rằng Đường Túng cùng mình chia sẻ bí mật thì sẽ khác, cuối cùng anh bị người ta đuổi ra sofa ngủ rồi.
"Thông minh, cậu ngủ sofa phòng khách, tôi ngủ phòng ngủ."
Đường Túng đóng cửa để Trương Chước Dạ ở lại phòng khách.
Trương Chước Dạ: "......"
Trương Chước Dạ nghiến răng, kiếp ăn nhờ ở đậu, không được kén chọn, tự mình dọn dẹp chỗ ngủ.