Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Kết Hôn, Ảnh Đế Cứ Đòi Để Lại Tài Sản Cho Tôi

Chương 30: Diệt vong

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hôm nay thiếu gia đã ăn hết một phần ba đồ ăn!

Nam quản gia vội vàng rời đi, Đường Túng mở mắt thoáng nhìn qua bàn ăn, cũng đâu có ngon đến mức đó, coi như tàm tạm, miễn cưỡng ăn được.

Từ khi phong cách của biệt thự thay đổi, đích thực nơi này tăng thêm chút cảm giác trẻ con và ấm áp, khác hẳn quang cảnh yên ắng lạnh lẽo trước đây, thậm chí Đường Túng cũng vô thức thả lỏng khi ở trong biệt thự, thỉnh thoảng còn dựa vào sofa trong phòng khách mà ngủ.

Nam quản gia đối với Trương Chước Dạ càng ngày càng thân thiện, gọi đầu bếp làm nhiều bánh ngọt đưa tới cho Trương Chước Dạ, làm anh cảm nhận niềm vui sướиɠ của một kẻ tham ăn.

Đồng thời, dù Đường Túng bình thường sống khép kín đến đâu, nhưng sống chung một mái nhà, anh vẫn không tránh khỏi việc hiểu biết thêm về cuộc sống của Đường Túng.

Ảnh đế nếu không soi gương chỉnh trang từ đầu đến chân, chắc chắn là bản thân không lộ ra một khuyết điểm nào, thì không ra khỏi cửa. Một khi ra khỏi, anh ta phải rạng rỡ, thần thái ngời ngời.

Cùng một gương mặt, nhưng trạng thái tinh thần diện mạo khác nhau khiến Đường Túng như biến thành người khác, từ một mỹ nam cổ điển biến thành một thần tiên tuấn tú.

Không muốn bản thân lộ ra một điểm không hoàn hảo trước mặt người khác, có lẽ Đường Túng rất coi trọng mặt mũi của mình.

Nhưng với đời sống riêng tư, Đường tiên sinh rõ ràng không giống vẻ bề ngoài mà anh ta thể hiện cho mọi người thấy.

Ngoài diễn xuất, Đường Túng không có bất kỳ sở thích nào, không ăn bất kỳ thứ gì ngoài bữa chính, không uống bất kỳ đồ uống nào ngoài nước, chế độ ăn uống hàng ngày nhạt nhẽo đến mức kinh khủng, không có hoạt động giải trí nào, sáu giờ sáng dậy đúng giờ ngồi trong phòng khách buồn bã, chín giờ tối đúng giờ rửa mặt đi ngủ, giờ tắt đèn chính xác đến từng phút từng giây, cuộc sống kỷ luật khắc nghiệt còn hơn lính nhập ngũ.

Trương Chước Dạ nhìn mà thấy sợ, du͙© vọиɠ mới là động lực phát triển của con người, sống như Đường Túng thế này, nhân loại chắc chắn chỉ có thể diệt vong.

May mắn là Đường Túng không yêu cầu Trương Chước Dạ duy trì thói quen giống mình, bình thường cũng chẳng quan tâm đến Trương Chước Dạ, sống theo cách của mình, coi như không có Trương Chước Dạ tồn tại.

Đường Túng mỗi ngày đều ở trong thế giới nhỏ của mình không ra ngoài, Trương Chước Dạ cũng vui vẻ coi như không có Đường Túng tồn tại, trong khi phòng ngủ là thế giới nhỏ của Đường Túng, toàn bộ biệt thự bên ngoài phòng ngủ là thế giới của Trương Chước Dạ.
« Chương TrướcChương Tiếp »