Nghĩ như vậy một chút, mấy món ăn này cũng không tệ, Trương Chước Dạ tận hưởng nhắm mắt, bỏ qua sự thiếu sót của gia vị, tỉ mỉ thưởng thức hương vị nguyên liệu.
Trong phòng, bữa sáng tương tự cũng xuất hiện trên bàn Đường Túng.
Đường Túng cầm đũa, gắp hai miếng rau xanh, rồi lại đặt đũa xuống.
"Thiếu gia, lại không có cảm giác thèm ăn sao?"
Quản gia có chút van xin.
"Ăn thêm vài miếng đi, cậu thế này không được đâu, tháng này lại gầy đi không ít."
Từ khi bệnh hơn một năm nay, Đường Túng hiếm khi có cảm giác thèm ăn, thường là đặt lên như thế nào thì lại dọn xuống y như vậy, một người khỏe mạnh bình thường, hơn một năm nay càng ngày càng gầy, tình trạng sức khỏe cũng ngày càng sa sút.
Đường Túng nhìn đĩa thức ăn trên bàn.
"Cậu ta ăn chưa?"
Nam thúc biết Đường Túng hỏi ai, trả lời.
"Chước Dạ thiếu gia ăn uống rất ngon, đang ở ngoài ăn cơm, thiếu gia không cần lo lắng."
"Cậu ta chịu ăn những món này sao?"
Đường Túng liếc qua bữa sáng đặc biệt thanh đạm dưỡng sinh trước mặt.
"Đừng để người ta nghĩ tôi cố tình ngược đãi cậu ta."
"Thiếu gia đích thân xem, chẳng phải sẽ biết sao?"
Nam thúc nhớ lại biểu cảm ăn uống của Trương Chước Dạ, trên mặt lộ chút tươi cười nhẹ nhàng.
Trương Chước Dạ thực sự ăn rất ngon, mỗi miếng anh ăn đều nhai vô cùng kỹ, trước khi nuốt xuống anh đều nhắm mắt tận hưởng.
Chú tâm đến mức, trong mắt ngoài đồ ăn không chứa được thứ khác, sau khi nuốt xuống, đầu lưỡi đôi khi còn lướt nhẹ qua môi liếʍ đi mảnh vụn, rồi tiếp tục thưởng thức miếng thức ăn tiếp theo.
Đường Túng bước ra khỏi phòng đã thấy cảnh tượng này.
Đầu lưỡi màu hồng nhạt nhanh chóng lướt qua, rồi thu lại, Trương Chước Dạ thở dài mãn nguyện, cả người đều thư giãn cùng lười biếng thoải mái.
Nhóc con này cũng dễ nuôi thật!
Tim thoáng chốc đập mạnh, Đường Túng hơi thất thần một chút, lập tức lấy lại tinh thần.
"Thật sự ăn uống không tồi, ăn một miếng bánh mì mà có thể như đang ăn sơn hào hải vị."
"Quay lại đi, đừng làm phiền cậu ta ăn."
Quay trở về phòng, Đường Túng nhìn vào đĩa thức ăn trên bàn, có chút khó hiểu, thật sự ngon như vậy sao?
Đường Túng do dự, lại cầm đũa lên thử...
Một giờ sau, Nam quản gia tiến vào thu dọn, phát hiện bữa ăn trước đó gần như không được động đến giờ đã vơi khoảng một phần ba, Đường Túng đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh.
Ông ngạc nhiên một chút, sau đó lông mày vui mừng nhếch lên, quay người đi báo cáo với Đường lão gia .