Đường Túng lại nói lại lần nữa.
“Tôi nói thuốc dơ rồi, không có uống.”
Cũng không có thời gian để uống.
“Cậu nói có người đánh cậu?”
Quản gia khó khăn tổ chức ngôn ngữ hỏi lại.
Ký ức tối qua không rõ ràng lắm, đại khái là bị đánh.
Đường Túng sờ lên vết trầy xước trên eo, ánh mắt rơi vào góc tường, những viên thuốc trong lọ thủy tinh tối qua rơi vãi khắp nơi, màu vàng nhạt, vị chanh, trông giống như kẹo đường, bây giờ đang nằm yên lặng trong góc.
Tối qua người đó đánh cũng không đau lắm.
“Không sao đâu, Nam thúc, đến phòng 03 khách sạn XX đón tôi, tiện thể mang theo một bộ quần áo, còn nữa, mang luôn một chiếc qυầи ɭóŧ.”
Câu cuối hắn dừng lại một chút, dường như có chút tức giận, nói xong liền thúc giục.
“Nhanh lên.”
Quản gia ngửi thấy mùi khác lạ, chẳng lẽ tối qua bị đánh một trận lại là chuyện tốt? Tinh thần ông phấn chấn.
“Được rồi thiếu gia, tôi lập tức tới ngay.”
Cúp điện thoại, Đường Túng ngồi yên một lúc, cuối cùng nhặt từng viên thuốc trong góc lên, ném vào nhà vệ sinh, nhấn nút xả nước.
Bây giờ hắn rất tỉnh táo, đương nhiên sẽ không giữ lại thứ này nữa, nhớ lại những lời người kia nói trước khi rời đi, ánh mắt Đường Túng hơi dao động.
“Tối qua anh không gặp tôi? Chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi?”
Nhìn chiếc túi trang điểm lộn xộn trên bàn, Đường Túng bước đến bên giường, từ góc khuất của giường nhặt lên một chiếc bút ghi âm vẫn đang trong trạng thái ghi.
Trời sáng hẳn, người đi đường ngày càng nhiều.
Trương Chước Dạ đã rời khỏi khách sạn, anh nhìn hai nhóm tay săn ảnh lục tục chạy khỏi, Trương Chước Dạ đứng đợi một lúc, thấy an toàn rồi mới bắt một chiếc xe rời đi.
Tìm một chỗ kín đáo, anh cởi lớp ngoài bộ đồ của Đường Túng, rửa sạch lớp máu giả trên chân, tẩy trang rồi ung dung mặc đồ của mình đi dạo.
Mùi hương của đồ ăn rất hấp dẫn, Trương Chước Dạ ngửi theo mùi mà tìm đến quầy bán bánh kẹp chiên, khi móc tiền ra, trong túi áo anh chạm phải một vật khác.
Sờ sờ thấy một thứ mịn màng, màu đen gợi cảm, dạng quần đùi, chất liệu tơ lụa mượt mà, kích cỡ này cũng không tồi nha.
Sắc mặt Trương Chước Dạ trở nên khó tả, sao mình lại mang cái này ra ngoài.
Anh mặc bộ đồ của Đường Túng, lại không để lại cho người ta cái qυầи ɭóŧ nào!
...
Mùi thơm của bánh kẹp và cảm giác giòn rụm lan tỏa trong miệng, nét sắc sảo trên khuôn mặt Trương Chước Dạ lập tức mềm lại.
Trương Chước Dạ nhai rất chậm, nghiền thật kỹ, ánh nắng buổi sáng chiếu lên khuôn mặt, phủ lên một lớp ánh sáng vàng nhạt, đôi mắt anh hơi nheo lại, thỏa mãn như một con mèo đang phơi nắng.