Vưu Tinh Việt mở tờ giấy nợ ra, chỉ thấy trên đó viết:
"Bản thân ta mượn Không Lưu Khách mười vạn. Đến kiếp sau (theo một quẻ tính ra, tên là Vưu Tinh Việt, nam, đầu tháng sáu, 22 tuổi sẽ gặp lại Không Lưu Khách) sẽ hoàn trả."
Vưu Tinh Việt: "......"
Quả thật, tên anh là Vưu Tinh Việt, hôm nay là đầu tháng sáu và năm nay anh vừa tròn 22 tuổi.
Thật là tuyệt vời! Kiếp trước đã viết giấy nợ, còn tính sẵn cả họ tên đời sau.
Đây là gì? Tự mình đào hố cho mình nhảy vào sao?!
Vưu Tinh Việt cầm tờ giấy nợ, nhất thời không biết nói gì.
Không Lưu Khách tưởng Vưu Tinh Việt định quỵt nợ, sốt ruột kéo tay áo anh: "Nếu ngươi không trả, ta sẽ biến mất sớm thôi."
Thân thể của Không Lưu Khách hiện ra nửa trong suốt, nếu tiếp tục yếu đi như vậy, chẳng mấy chốc cậu sẽ biến mất.
Vưu Tinh Việt mềm lòng, cười bất đắc dĩ: "Đương nhiên ta sẽ trả ngươi, nhưng số tiền này khá lớn, ta cần suy nghĩ xem phải trả như thế nào cho nhanh."
Dù anh có là một nửa thiên sư, nhưng không nổi tiếng, ngày thường cũng chỉ đuổi vài hồn ma, yêu quái dây dưa với mình. Nếu dựa vào khả năng này để kiếm tiền, e rằng nhiều năm sau mới có thể tạo dựng được danh tiếng.
Huống chi, anh chỉ bắt được quỷ, không tinh thông phong thủy hay xem tướng, tất nhiên không thể như các thiên sư phong thủy khác mà kiếm tiền.
Không Lưu Khách đột nhiên tỏ ra hào hứng: "Bán đồ cổ!"
Bên trong số nhà 137 có không gian rộng lớn, với năm kệ trưng bày đồ cổ. Trên các kệ đặt những món đồ quý giá như tranh chữ, quyển trục, vàng bạc, ngọc khí.
Rõ ràng, những vật này chính là đồ cổ mà Không Lưu Khách nói đến.
Vưu Tinh Việt không biết nhiều về đồ cổ, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở lịch sử và thời gian tỏa ra từ những món đồ này.
Anh cúi đầu hỏi: "Chỉ cần ta giúp ngươi bán đồ cổ là được à? Vậy... chỉ cần bán được một món, ta có thể trả ngươi mười vạn."
"Không phải!" Không Lưu Khách lắc đầu mạnh: "Mỗi lần ngươi bán ra một món, vẫn là nợ ta! Ngươi thiếu không phải tiền, mà là "tuyến"."
Không Lưu Khách nghĩ ngợi một lúc: "Ngươi đã quên mọi chuyện kiếp trước rồi phải không? "Tuyến" là mối liên hệ giữa các sinh linh với nhau, có thể là khế ước, cũng có thể là nhân quả. Chúng ta chỉ cần gắn một món đồ cổ với duyên của một người hoặc sinh linh khác, là có thể thu lại một "tuyến". Những sợi "tuyến" trong cơ thể ngươi đã hoàn toàn thuộc về ngươi, không thể chuyển lại cho ta."