Cố Mân như đang suy tư điều gì, nhìn Vưu Tinh Việt: "Cây trâm này tuy có lịch sử lâu đời, chất liệu thượng thừa, nhưng không liên quan đến linh khí. Nếu chỉ cần thỉnh hai con Tì Hưu để chiêu tài, thì cần gì phải nói tới sinh khí..."
Chu Phàn nghe thấy thì gật đầu lia lịa, không ngờ rằng Cố Mân nói đến một nửa lại đột nhiên ngừng lại, đôi mắt bình tĩnh nhìn về một hướng.
Trong tầm mắt của Cố Mân, từ phía sau ô vuông nơi cây trâm đặt, một đôi tai nhỏ hiện ra, thần khí rõ ràng, khẽ rung lên hai lần, rồi một hư ảnh nhỏ nhảy lên kệ. Nó chỉ nhỏ bằng bàn tay, hình dáng giống một con hổ con, nhưng trên đầu lại mọc một đôi sừng.
Đó là... Tì Hưu!
Cố Mân khẽ mím môi, hô hấp trở nên nhẹ nhàng hơn, sợ làm kinh động đến Tì Hưu.
Tì Hưu ngồi xổm cạnh cây trâm, ngạo nghễ giơ chân nhỏ lên, nhảy qua cây trâm, rung rung bộ lông, rồi nhìn chằm chằm vào Cố Mân: Tên phàm nhân to gan, dám nói nhảm về thần thú, lát nữa ta sẽ gặm tay áo của ngươi.
Tì Hưu lắc đầu về phía Cố Mân, lè lưỡi ra.
Cố Mân rõ ràng nghe thấy một giọng nói thiếu niên réo rắt cười nhạo mình: "Ngu ngốc."
Sắc mặt luôn bình tĩnh của Cố Mân cuối cùng cũng thay đổi. Cậu ta ngạc nhiên nhìn quanh giá kệ, phát hiện ô vuông bên cạnh cây trâm trưng bày một con Tì Hưu chạm ngọc, trông giống hệt hư ảnh vừa nhìn thấy.
Vưu Tinh Việt cũng theo ánh mắt của Cố Mân mà nhìn về hướng đó, và bắt gặp ánh mắt của Tì Hưu đang khẽ đung đưa cái đuôi.
Vưu Tinh Việt: ?
Anh liếc tiểu Tì Hưu một cái, ra hiệu: Trở lại.
Tì Hưu giẫm giẫm trên giá kệ, quay đầu lại để lộ bộ lông bóng mượt với Vưu Tinh Việt: Ta không.
Những con Tì Hưu bằng ngọc này vốn dĩ rất dễ thương và tròn trịa, linh khí của chúng cũng thể hiện tính cách đáng yêu như vậy.
Cố Mân lập tức chuyển chủ đề: "Tôi xin rút lại lời vừa nói. Đồ vật được thiên địa ưu ái thực sự có thể khai linh trí. Ông chủ, tôi thấy con Tì Hưu bằng ngọc này rất đáng yêu và có linh tính, không biết tôi có thể thỉnh nó về nhà được không?"
Chu Phàn: ???
Cậu đang làm gì vậy Mân Mân? Tôi nhờ cậu tới ngăn mẹ tôi, ai ngờ chính cậu lại mua?!
Không chỉ thế, Cố Mân còn cười xin lỗi: "Là do tôi thiển cận, xem nhẹ thiên sư. Tôi sẵn sàng trả một cái giá làm thiên sư vừa lòng, ngài thấy thế nào?"
Chu Phàn bàng hoàng: Chỉ còn mình tôi tin vào thế giới khoa học mà thôi.