Trương Tuyết Mai thấy Vưu Tinh Việt bước về phía mình, lập tức đẩy cậu con trai xui xẻo sang một bên rồi đi tới.
Khóe miệng Chu Phàn co giật, cậu biết mình không thể ngăn mẹ. Ngẩng đầu lên nhìn, cậu bị vẻ ngoài của Vưu Tinh Việt làm cho choáng váng - trời ơi, sao lại trẻ thế này! Hơn nữa, với gương mặt thế này sao không đi làm minh tinh?
Ánh mắt của Chu Phàn khiến ông chủ trẻ chú ý, Vưu Tinh Việt quay mặt lại, nhẹ nhàng gật đầu với cậu, khóe môi khẽ nở nụ cười.
Chu Phàn bất giác cảm thấy choáng ngợp.
Chu Phàn vốn được coi là một chàng trai sáng sủa và đẹp trai, nhưng giờ phút này cậu không thể không thừa nhận rằng đối phương thực sự đẹp mắt hơn, khí chất cũng vượt trội.
Khi Chu Phàn còn đang thất thần, đối phương đã cùng mẹ cậu bước vào trong tiệm.
Chu Phàn vỗ vai bạn: "Cố Mân."
Người thanh niên tên Cố Mân quay lại, cậu ta mặc một chiếc áo hoodie màu trắng và quần thể thao, khuôn mặt toát lên vẻ ôn hòa, khí chất cũng khác hẳn với đám thanh niên kia.
Cố Mân và Chu Phàn đều là trụ cột của đội bóng rổ trường đại học, hai người có mối quan hệ rất tốt. Cố Mân là người khiêm tốn, nhưng Chu Phàn biết rõ Cố Mân xuất thân từ gia đình phú hào ở thành phố Dĩnh Giang, nhà có không ít đồ cổ, nên cậu ta cũng có hiểu biết nhất định về đồ cổ.
"Hôm nay phải nhờ cậy vào cậu," Chu Phàn cười tủm tỉm: "Hai đứa mình cứ đi theo sau mẹ, đừng để bà bị lừa."
Cố Mân gật đầu: "Biết rồi, nhưng nếu dì nhất định muốn mua, thì sao?"
Chu Phàn nghĩ một lát rồi đáp: "Không sao, cậu cứ nói cho tớ, tớ sẽ ngăn mẹ lại."
Cố Mân khách quan nói: "Ngành đồ cổ rất phức tạp, tớ không phải chuyên gia, nên cũng không chắc chắn lắm. Hiện tại hàng giả quá nhiều, có khi chính chủ tiệm cũng bị lừa."
Chu Phàn phì cười: "Nhìn ông chủ kia trẻ tuổi như chúng ta, tớ đoán trong tiệm đều là hàng mỹ nghệ hiện đại thôi. Nhìn cách cửa hàng đồ cổ này mở ở phố Nam Bắc, trang trí cũng đậm chất tiệm thời thượng. Mẹ tớ còn bảo hắn là thiên sư, có thể bắt yêu quái."
Nghe thấy từ "thiên sư", Cố Mân nhướng mày: "Thiên sư?"
Thời buổi này, còn có mấy ai làm thiên sư?
Chu Phàn nhún vai, lẩm bẩm: "Không phải sao, mẹ tớ rất mê tín, bà bị lừa thì thôi đi, không ngờ bố tôi cũng tin! Ông nói rằng nhà dì tôi bị yêu quái quấy phá, chính ông chủ này đã bắt được yêu quái."
Cố Mân nghe vậy không nhịn được cười: "Yêu quái nào chứ."