Làm xong thủ tục, Vưu Tinh Việt mang theo giấy chứng nhận cùng Vãng Phục (hộp ngọc chứa Vãng Phục) trở lại phố Nam Bắc.
Vừa bước tới cửa, một cây bút lăn xuống khỏi bàn, lộc cộc lăn hai vòng rồi dừng lại bên chân Vưu Tinh Việt.
Vưu Tinh Việt: "......"
Trên ghế, một bóng dáng nhỏ trong suốt ngồi xổm to bằng bàn tay, toàn thân phát ra ánh sáng trắng nhuận đặc trưng của ngọc Hòa Điền. Hình dáng như một con báo nhỏ với đôi sừng tí hon chỉ bằng đầu ngón tay, đôi tai hơi nhọn, thân hình khoác lân giáp.
Đây là khí linh của Tì Hưu. Sau hai ngày được nuôi dưỡng ở phố Nam Bắc, từ trạng thái yếu ớt gần như hấp hối, Tì Hưu đã trở thành một khí linh bướng bỉnh, không có việc gì làm thì thích đẩy các vật đặt trên cao xuống.
Bút bi, cốc đánh răng bằng nhựa trên bàn... thường xuyên rơi xuống đất, và giữa đêm khuya người ta có thể thấy Tì Hưu chơi trò vượt chướng ngại vật trên kệ đồ cổ.
Cứ như một con mèo nghịch ngợm, không khó hiểu vì sao nhà họ Tào luôn cảm thấy trong nhà có quỷ.
Không Lưu Khách thở dài: "Sao có thể bướng bỉnh thế chứ?"
Kim Thiềm nằm chổng vó trên mặt đất, cáo trạng: "Nó suýt nữa đã đẩy cái cốc xuống rồi! Ông chủ, anh phải quản nó, nếu không nó sẽ leo lên mái nhà lật ngói mất!”
Kim Thiềm đã chịu đủ sự phá phách của Tì Hưu - Tì Hưu thường xuyên "vô tình" đυ.ng vào Kim Thiềm khi chơi vượt chướng ngại vật vào giữa đêm, có lúc còn ngồi xổm trên đầu Kim Thiềm và trầm ngâm về nhân sinh của mình.
Nhưng vì bị tuyến giam cầm, Kim Thiềm không thể di chuyển, huống chi trong phòng còn có Vưu Tinh Việt, nên nó chỉ có thể nén giận.
Vưu Tinh Việt đã nhặt Kim Thiềm lên ba lần trong một buổi sáng, sau đó anh chỉ đơn giản mắt nhắm mắt mở, để Tì Hưu "xử lý" Kim Thiềm chút cho hả giận.
Oan có đầu, nợ có chủ. Kim Thiềm đã phát ra tà khí ở nhà họ Tào suýt nữa khiến Tì Hưu tiêu vong, nên so với tổn hại mà Kim Thiềm gây ra, việc Tì Hưu "trả thù" thế này thực sự chỉ là một trò đùa không đáng kể.
Tì Hưu ngồi xổm trên bàn, nhìn xuống Kim Thiềm từ trên cao, đáp với giọng "có kẻ ngu ngốc muốn hại ta": "Ta không làm gì, ngươi nhìn nhầm rồi."
Tuy rằng Tì Hưu còn nhỏ, nhưng đã khai linh trí vài thập niên, nên giọng nói của nó là âm thanh trong trẻo của thiếu niên, không hề non nớt.Tì Hưu là con thứ chín của rồng, bề ngoài như hổ lại tựa gấu, khí linh có bộ lông xù xù, trên đầu mang một đôi sừng nhỏ, vừa có vẻ thần bí lại trông giống như một con mèo thực thụ.