Trong lúc mọi người còn đang nháo nhào thì Chu Kiện nhận được cuộc gọi từ Vưu Tinh Việt. Ông nhanh chóng ra ngoài đón anh vào biệt thự.
Không đầy mười phút sau, cửa chính của biệt thự mở ra, vang lên tiếng bước chân. Một trong những tiếng bước chân rất nhẹ nhàng, từ tốn, chậm rãi đi trên sàn nhà.
Uông thiên sư ngồi trên ghế sofa, nâng chén trà, đưa mắt nhìn về phía cửa.
Ông ta nhìn thấy Chu Kiện đi cùng với một chàng trai trẻ tuổi. Người này có vóc dáng cao ráo, đeo một cặp kính gọng mảnh, mặc áo hoodie và quần jean, nhìn thoáng qua, anh giống một minh tinh hơn là một thiên sư.
Điều quan trọng nhất là, từ trên xuống dưới, không hề nhìn thấy chút linh khí nào từ người này.
Uông thiên sư nheo mắt lại, ông ta còn tưởng rằng sẽ gặp một thiên sư thật sự, ai ngờ lại là kẻ lừa đảo. Nhưng nếu là lừa đảo thì ông ta càng an tâm hơn.
Khi Vưu Tinh Việt xuất hiện trước mắt Trương Tuyết Mai, bà không kìm được mà rơi nước mắt: "Thiên sư!"
Ngay khi nhìn thấy Trương Tuyết Mai, Vưu Tinh Việt đã nhíu mày. Mới chỉ vài giờ trôi qua, nhưng giữa hai lông mày của bà đã xuất hiện một luồng khí đen dày đặc hơn nhiều. Gặp quỷ chỉ khiến người ta hoảng sợ, nhưng điều này giống như... bị nhập.
Không Lưu Khách bám sát bên cạnh Vưu Tinh Việt.
Cậu lo rằng Vưu Tinh Việt sẽ bỏ đi, nên nhất định phải theo sát bên anh. May mà Không Lưu Khách tuy suy yếu, nhưng không phải là quỷ hồn, nên không ai nhìn thấy và cậu cũng không sợ ánh nắng mặt trời.
Không Lưu Khách khẽ thì thầm: "Trong này có hai món đồ cổ đã có linh trí."
Vưu Tinh Việt hơi bất ngờ, nhưng lúc này người sống quan trọng hơn. Anh tiến đến bên cạnh Trương Tuyết Mai: "Dì Trương, đưa tôi xem sợi chỉ đỏ"
Trương Tuyết Mai đưa sợi chỉ đỏ ra.
Sợi chỉ không bị cởi ra từ nút thắt, mà bị đứt hẳn, chỗ đứt có dấu vết cháy đen.
Sợi chỉ đỏ này được Vưu Tinh Việt tự tay bện từ chính linh lực của mình, mang theo bên mình trong thời gian dài, nên rất bền bỉ, dù gặp phải tà khí cũng không dễ bị cắt đứt.
Vưu Tinh Việt cất sợi chỉ đỏ đã đứt đi, thay bằng một sợi mới cho Trương Tuyết Mai: "Dì Trương, dì có nhìn thấy thứ gì không?"
Trương Tuyết Mai chỉ vào bức tượng Kim Thiềm trên kệ Bách Bảo: "Chính là cái đó! Tôi thấy một con Thiềm Thừ lớn bò lên trên bức tượng, sợ quá nên không dám cử động. Nhưng rồi nó nhảy bổ vào người tôi! Sau đó, tôi không nhớ gì nữa."