Chương 7

Nửa canh giờ sau, Ân Ngọc Hàm khoác lên mình bộ cẩm y màu tím vàng lộng lẫy mờ ảo, ôm một cây đàn cổ, ung dung bước vào tẩm cung.

Tạ Trường Uyên đang bị trói trên ghế: ?

Ân Ngọc Hàm liếc nhìn Tạ Trường Uyên, không đối diện với hắn, chỉ mỉm cười đầy thâm ý rồi đặt đàn xuống, bắt đầu gảy.

Tài đàn của Ân Ngọc Hàm không tồi, y gảy một khúc "Sơn Chi Cao" đầy phong cách. Trong chốc lát, cả tẩm cung tràn ngập tiếng đàn thanh tao uyển chuyển kỳ ảo.

Cho đến khi...

Tạ Trường Uyên từ từ lên tiếng: "Vừa rồi ngươi có phải gảy sai một nốt không?"

Tiếng đàn đột ngột im bặt, Ân Ngọc Hàm quay đầu lại trừng mắt nhìn.

Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Trường Uyên nhẹ nhàng nhượng bộ: "Tuy nhiên vẫn rất du dương."

Ân Ngọc Hàm hừ một tiếng, thu đàn lại, quay người định bước ra ngoài.

Đúng lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Tạ Trường Uyên vang lên phía sau:

"Trước kia, ngươi cũng thường đàn cho ta nghe như vậy sao?"

Ân Ngọc Hàm dừng bước, chỉ nghiêng đầu liếc nhìn: "Sao, ngươi nhớ ra rồi?"

Tạ Trường Uyên lắc đầu: "Không, ta chỉ cảm thấy ngươi cố gắng làm ta nhớ lại như vậy, mà ta lại chẳng nhớ được gì, thật đáng tiếc."

Ân Ngọc Hàm: ...

Quả nhiên kẻ này câm miệng là tốt nhất.

Ân Ngọc Hàm đang bực bội, thì Tạ Trường Uyên lại chọn đúng lúc này ho khan.

Nghe tiếng ho của Tạ Trường Uyên, Ân Ngọc Hàm theo bản năng nhíu mày, ngỡ rằng hắn lại muốn gây chuyện gì.

Nhưng khi thấy Tạ Trường Uyên bắt đầu ho ra máu, y mới nhận ra tình hình không ổn.

Ân Ngọc Hàm vội vàng buông đàn, ba bước làm hai chạy tới. Vì vạt áo quá dài, y suýt trẹo chân, nhưng lúc này cũng chẳng còn tâm trí để ý đến chuyện đó.

Tạ Trường Uyên thấy cảnh này, lông mi khẽ giật, rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, ho dữ dội hơn.

Ân Ngọc Hàm đến gần Tạ Trường Uyên, thấy trên đôi môi mỏng tái nhợt của hắn từ từ rỉ ra một vệt máu, lòng y căng thẳng, không nói hai lời liền nắm lấy cổ tay Tạ Trường Uyên.

Ngay khoảnh khắc Ân Ngọc Hàm chạm vào, làn da lạnh lẽo mịn màng của Tạ Trường Uyên chợt căng lên, nhưng rất nhanh lại thả lỏng. Hắn mím môi, lặng lẽ im lặng.

Bởi Ân Ngọc Hàm cau mày nói: "Ta bắt mạch cho ngươi chứ có hại ngươi đâu, thả lỏng ra đi."

Nói rồi, Ân Ngọc Hàm nửa ngồi xổm trước mặt Tạ Trường Uyên, cúi đầu nghiêm túc bắt đầu bắt mạch.

Dù sao việc y ghét Tạ Trường Uyên là một chuyện, muốn mạng hắn lại là chuyện khác.

Dù thế nào đi nữa, Tạ Trường Uyên hiện giờ không thể chết được.

Ân Ngọc Hàm chuyên tâm bắt mạch, không để ý tới ánh mắt mang theo chút quan sát đang lặng lẽ dừng trên đỉnh đầu y.

Từ trên cao nhìn xuống, Tạ Trường Uyên thản nhiên nhìn đôi lông mày dài thanh tú đang nhíu chặt của Ân Ngọc Hàm, hàng mi dài dày đó, chiếc mũi đẹp như được chạm khắc từ ngọc, cùng đôi môi đỏ thắm mọng nước. Ánh mắt hắn lấp lánh, không biết đang suy nghĩ gì.

Ân Ngọc Hàm bắt mạch một hồi, phát hiện quả nhiên y đã nghĩ quá đơn giản.

Nguồn năng lượng nuốt chửng sinh cơ của Tạ Trường Uyên đêm qua rõ ràng đã biến mất, nhưng giờ lại khó hiểu mà trỗi dậy, còn có vẻ mạnh mẽ hơn trước.

Thật sự quái dị.

Giống như bị ai đó hạ một loại cổ chú âm độc vậy.

Nghĩ vậy, Ân Ngọc Hàm không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn Tạ Trường Uyên, trong đôi mắt đen láy thoáng hiện vẻ đánh giá và phỏng đoán.

Không ngờ Tạ Trường Uyên lúc này cũng đang nhìn y.

Bốn mắt chạm nhau, khóe miệng Ân Ngọc Hàm khẽ run: "Ngươi nhìn ta làm gì?"

Trên khuôn mặt tái nhợt của Tạ Trường Uyên hiện lên chút vẻ trầm tư, ánh mắt lại hết sức bình tĩnh. Hắn nói ra câu nói nghe có vẻ bình thường nhưng lại khiến người ta giật mình:

"Ta sắp chết rồi phải không?"

Ân Ngọc Hàm: ...

Lòng Ân Ngọc Hàm chợt thắt lại, miệng chỉ nói: "Ngươi nói bậy gì thế?"

Tạ Trường Uyên ho khan nhẹ, cố gắng nói bằng giọng khàn đặc: "Những lời ngươi nói lúc trước có rất nhiều lỗ hổng, ngươi không biết sao?"

Ân Ngọc Hàm: ...?

Dù không khí không đúng lúc, Ân Ngọc Hàm vẫn muốn mắng người, nhưng nhìn gương mặt tái nhợt lạnh lùng của Tạ Trường Uyên, y đành phải nén giận xuống.

Mắng chết hắn thì biết làm sao?

Chẳng phải là tốn công tốn của rồi lại mất người sao?

Lúc này Tạ Trường Uyên dường như không để ý đến vẻ mặt kỳ quái của Ân Ngọc Hàm, hoặc có lẽ hắn không muốn để ý. Ho khan một lát, hắn nhắm mắt, vẻ mặt mệt mỏi nói:

"Khi ta tỉnh lại, trong miệng còn có vị thuốc, hẳn là linh dược quý giá. Vậy nên bình thường ngươi hẳn đối đãi ta không tệ."

"Nhưng ta chỉ là phàm nhân, còn ngươi là thiếu chủ Ma tộc tôn quý, cuộc nhân duyên này có thể tưởng tượng được sức cản lớn thế nào."

"Một phàm nhân thân thể yếu ớt lại gả cho thiếu chủ Ma tộc kim chi ngọc diệp, Ma Tôn nổi giận cũng là chuyện bình thường. Ngươi vì bảo vệ ta nên mới đối xử với ta như vậy."

Nghe Tạ Trường Uyên nói, vẻ mặt Ân Ngọc Hàm không thể dùng hai chữ "kỳ quái" để hình dung nữa, chỉ có thể nói là vô cùng phức tạp, vô cùng xuất sắc.

Tạ Trường Uyên đã đọc bao nhiêu tiểu thuyết vậy, sức tưởng tượng còn phong phú hơn cả y?