Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Kẻ Thù Truyền Kiếp Là Đạo Tôn Mất Trí Nhớ

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chẳng bao lâu sau, tiếng Ân Vọng cùng một giọng nói già nua vang lên gần cửa mật thất.

Ân Ngọc Hàm nín thở nghe được vài câu, nhận ra đó là Diêm Úc - tả hộ pháp, đại trưởng lão hiện tại của Ma giới.

Trùng hợp thay, hai người đang bàn bạc chuyện liên quan đến Tạ Trường Uyên.

"Tôn thượng, hiện giờ Tạ Trường Uyên sinh tử chưa rõ, Tu chân giới đã treo thưởng 100 vạn linh thạch, lại rầm rộ tuyên bố nếu Tạ Trường Uyên đã chết, nhất định phải cùng Yêu tộc đấu một trận sống mái, ngài thấy thế nào?"

Sau một lúc, giọng Ân Vọng nhàn nhạt vang lên: "Trưởng lão Yêu tộc vừa liên lạc với ta, nói lần này Lâu Dạ ra tay với Tạ Trường Uyên là do Ngọc Hàm xúi giục, nếu không muốn họ loan tin này ra ngoài, Ma tộc cần phải bảo vệ Yêu tộc khi Tu chân giới động thủ."

Nghe vậy, Diêm Úc giật mình: "Thực sự vậy sao?"

Ân Vọng nói: "Ngọc Hàm ghét Tạ Trường Uyên đã lâu, việc tên ngốc Lâu Dạ đó gần gũi với nó ai cũng biết, lý do này rất hợp lý."

Diêm Úc hỏi: "Vậy... rốt cuộc lần này là âm mưu của Yêu tộc, hay của Tu chân giới?"

Ân Vọng đáp: "Yêu tộc sợ phiền phức lắm. Nếu thật sự có mưu đồ gì, bọn họ đã ra tay trước, bảo Lâu Dạ gϊếŧ luôn Tạ Trường Uyên cho xong, cần gì phải thừa loạn chạy trốn? Hơn nữa ta cũng xem trận chiến ban ngày trong lưu ảnh thạch, chiêu đó của Lâu Dạ không mạnh đến thế, nếu Tạ Trường Uyên đang thời kỳ đỉnh cao, đâu dễ bị hạ như vậy."

Diêm Úc gật đầu: "Ta cũng nghĩ thế. Tuy Lâu Dạ có sức mạnh thiên bẩm, nhưng đầu óc không tốt, đánh nhau không có chiến thuật. Dù là đánh lén cũng không phải đối thủ của Tạ Trường Uyên. Vậy là Tu chân giới tự bày mưu sao?"

Ân Vọng khoanh tay nói: "Chưa chắc. Cứ chờ xem sao. Dù sao nếu họ muốn cướp địa bàn, người Nhân tộc cũng không sống nổi ở Ma giới, chúng ta vẫn an toàn."

Diêm Úc hơi run giọng: "Tôn thượng nói phải."

Sau khi Diêm Úc rời đi, Ân Ngọc Hàm đứng ngoài cửa mật thất vuốt cằm suy nghĩ.

Bỗng cánh cửa mật thất bật mở, Ân Ngọc Hàm suýt ngã. Vừa đứng vững, y đã đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ mang nụ cười kỳ lạ của Ân Vọng.

Ân Ngọc Hàm lúng túng: "Cha."

Ân Vọng nhìn y không biểu cảm: "Lại đến trộm đồ của cha đi bán à?"

Ân Ngọc Hàm cười gượng: "Cha anh minh như thế, con đâu dám."

Ân Vọng hỏi tiếp: "Con nghe hết lời Diêm trưởng lão nói rồi?"

Ân Ngọc Hàm nhíu mày, nghiêm mặt: "Chuyện nghiêm trọng vậy sao? Nhưng lạ thật, nếu Tạ Trường Uyên thực sự đã chết, với thực lực của họ chưa chắc đã đối đầu được với hai tộc chúng ta."

Ân Vọng nói: "Có thể Tạ Trường Uyên chưa chết, có thể họ có tính toán khác. Nhưng..."

"Nhưng sao ạ?"

Ân Vọng lạnh lùng nhìn Ân Ngọc Hàm: "Những chuyện này không phải việc con quản. Mấy ngày tới con phải ngoan ngoãn ở trong cung, không được ra ngoài. Nếu mấy lão già Yêu tộc sợ phiền phức kia thật đem con làm vật tế thần, con bị bắt ta cũng không cứu đâu."

Ân Ngọc Hàm: ...? Thật là cha ruột mà!

Nửa chén trà sau, Ân Ngọc Hàm bị Ân Vọng túm tai mắng một trận, ủ rũ trở về tẩm cung.

Lúc này, Tạ Trường Uyên vẫn nằm im trên giường y, sắc mặt tái nhợt, bất động.

Nhưng kỳ lạ là, lần này khi bắt mạch lại cho Tạ Trường Uyên, Ân Ngọc Hàm phát hiện thương thế trong người hắn đã giảm bớt, không nghiêm trọng đến mức nguy hiểm tính mạng nữa.

Ân Ngọc Hàm nắm cổ tay Tạ Trường Uyên, vẻ mặt nghi hoặc nhưng không thấy gì bất thường. Cuối cùng y cho rằng Tạ Trường Uyên làm đạo tôn nhiều năm, chắc có bí quyết bảo mệnh đặc biệt gì đó, nên cũng lười suy nghĩ sâu xa, thở phào nhẹ nhõm.

Tuy yên tâm hơn, nhưng Ân Ngọc Hàm nhìn Tạ Trường Uyên với vẻ bất mãn - giá như biết trước thì y đã chẳng mạo hiểm đi trộm mấy thứ kia.

Nhưng suy nghĩ một hồi, Ân Ngọc Hàm lại thấy cẩn thận vẫn hơn, đã trộm rồi thì cho hắn uống luôn.

Nghĩ vậy, Ân Ngọc Hàm lẩm bẩm "tốn tiền" rồi quay đi pha thuốc cho Tạ Trường Uyên.

Tuy tốn tiền nhưng cũng không thể lơ là cảnh giác, cứu tỉnh rồi tính sau.

Ân Ngọc Hàm từ bé được nuông chiều, chưa từng làm việc nặng, nhưng lần này phải giữ bí mật nên y đành phải pha thuốc cho Tạ Trường Uyên với vẻ oán giận.

Cuối cùng cũng pha xong, Ân Ngọc Hàm bưng thuốc về, đã bị khói thuốc hun đến mất kiên nhẫn, không thèm thổi nguội, liền đưa chén thuốc lên miệng Tạ Trường Uyên rót xuống.
« Chương TrướcChương Tiếp »