"Thập Tam, ngủ rồi sao?" Ân Ngọc Hàm vừa véo má vừa dịu dàng hỏi nhỏ.
Sau một lúc lâu, dưới "ma trảo" không ngừng quấy rầy của Ân Ngọc Hàm, hàng mi dài của Tạ Trường Uyên khẽ run, cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt.
Ân Ngọc Hàm há miệng hỏi ngay: "Ngươi còn nhớ ta là ai không?"
Đôi mắt trong veo như nước của Tạ Trường Uyên giờ phút này phảng phất bị một tầng sương mù che phủ, hắn lặng lẽ nhìn chăm chú Ân Ngọc Hàm hồi lâu, nói: "Chúng ta... không phải đạo lữ sao?"
Ân Ngọc Hàm thoạt đầu giật mình, sau đó là một trận mừng rỡ như điên.
Xem ra việc tẩy não của y rất có hiệu quả!
Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Ân Ngọc Hàm càng thêm rạng rỡ, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Không tồi không tồi, may mà ngươi còn nhớ, vậy ngươi còn biết gì nữa không?"
Tạ Trường Uyên nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Ân Ngọc Hàm, một lát sau, nói: "Ngươi hôn ta một cái, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Ân Ngọc Hàm: ???
Ngay khi Ân Ngọc Hàm đang kinh ngạc và run rẩy, Tạ Trường Uyên lại bình thản thêm một câu.
"Chúng ta không phải đạo lữ sao? Hôn một cái cũng không được sao?"
Vẻ mặt Ân Ngọc Hàm khó tin.
Tạ Trường Uyên nhìn ra sự do dự của Ân Ngọc Hàm, trong mắt hiện lên vài phần thất vọng: "Xem ra ta đoán không sai."
Ân Ngọc Hàm lập tức cảnh giác: "Cái gì?"
Tạ Trường Uyên: "Ngươi quả nhiên không thích ta, hoặc chúng ta căn bản không phải đạo lữ. Nếu không phải vậy, sao ngươi lại không dám hôn ta chứ?"
Ân Ngọc Hàm nhíu mày, định giải thích thì Tạ Trường Uyên lại nói tiếp: "Lúc trước còn bảo muốn cho ta cùng ngươi chơi các kiểu, giờ lại thế này, làm sao ta tin được ngươi?"
Ân Ngọc Hàm: ............
Thằng nhóc này, còn nhớ à? Y đã quên mất rồi.
Vẻ mặt Ân Ngọc Hàm méo mó.
Nhưng nhìn đôi mắt mông lung buồn ngủ của Tạ Trường Uyên một hồi, Ân Ngọc Hàm bỗng nảy ra ý tưởng, liền cười cười, thở dài nói: "Thập Tam, ngươi thật sự hiểu lầm rồi. Ngươi cho rằng ta không hôn ngươi là vì không thích ngươi sao?"
Tạ Trường Uyên nhướng mày: "Chẳng lẽ không phải?"
Ân Ngọc Hàm bĩu môi: "Không phải vì ngươi vừa giải độc xong, thân thể còn yếu, ta sợ hôn ngươi rồi sẽ khống chế không được sao? Ngươi xem, phu quân vì ngươi mà lo lắng như vậy, ngươi còn hiểu lầm tâm ý của ta, phu quân ta khổ sở quá."
Tạ Trường Uyên: ......
Sau một lúc lâu, Tạ Trường Uyên chậm rãi nói: "Thì ra... là vậy?"
Ân Ngọc Hàm không nhận ra giọng điệu bất thường của Tạ Trường Uyên, lập tức thầm thở phào, còn đưa tay vỗ vỗ vai Tạ Trường Uyên, dịu dàng cười nói: "Ngoan, đợi ngươi khỏe hẳn, phu quân nhất định sẽ bồi ngươi thật tốt. Lúc đó chúng ta lại chơi nhiều kiểu hơn, được không?"
Tạ Trường Uyên: ?
Qua hồi lâu, Tạ Trường Uyên bình tĩnh nhìn Ân Ngọc Hàm một lát, giọng điệu có chút kỳ lạ: "Vậy ngươi, nói được thì làm được chứ?"
Đối diện với đôi mắt đen thẳm của Tạ Trường Uyên, Ân Ngọc Hàm trong lòng chợt sợ hãi, nhưng y nhanh chóng lại thấy mình không cần phải sợ - Tạ Trường Uyên đã thế này rồi, y còn sợ gì nữa chứ?
Vì thế Ân Ngọc Hàm quyết đoán vỗ ngực: "Phu quân ta đương nhiên nói được làm được!"
Lần này, Tạ Trường Uyên cuối cùng cũng thôi nghi ngờ.
·
Đêm xuống.
Ân Ngọc Hàm thấy trời không còn sớm, Tạ Trường Uyên cũng có vẻ say, y ngáp một cái rồi nói: "Ngoan Thập Tam, phu quân đi nội điện ngủ đây, ngủ ngon."
Nói xong, Ân Ngọc Hàm đứng dậy, mắt lờ đờ buồn ngủ định đi về phía nội điện.
Kết quả y vừa bước được nửa bước đã bị một bàn tay thon dài hơi lạnh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay.
Ân Ngọc Hàm: ?
Vừa quay đầu lại, Ân Ngọc Hàm chạm phải đôi mắt đen sóng sánh của Tạ Trường Uyên.
"Làm gì vậy?"
Tạ Trường Uyên mặt không đổi sắc nói nhẹ nhàng: "Ta vẫn chưa khôi phục ký ức, một mình, không ngủ được."
Ân Ngọc Hàm lập tức vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Cố tình Tạ Trường Uyên cũng không nói gì thêm, cứ dùng đôi mắt đen xinh đẹp hẹp dài kia lặng lẽ nhìn chăm chú Ân Ngọc Hàm.
Một lúc sau, khóe miệng Ân Ngọc Hàm run run, đầu hàng.
Cuộn chăn lên, Ân Ngọc Hàm lăn người nằm bên cạnh Tạ Trường Uyên, tiện tay đắp chăn cho Tạ Trường Uyên, rồi nhíu mày nói: "Được rồi, cùng ngươi ngủ!"
Tạ Trường Uyên lúc này mới chậm rãi buông tay y ra, nằm xuống.
Chỉ là đôi mắt vẫn không nhắm lại, khiến Ân Ngọc Hàm có chút bực bội.
Cuối cùng, Ân Ngọc Hàm đành giơ tay tắt hết đèn trong tẩm cung, lại gắt giọng nhắc lại: "Ngủ mau, không muốn sống nữa à?"
Lần này, Tạ Trường Uyên mới cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại.