Chương 1-2

Hai chiếc xe xa xỉ trong phút chốc bị móp méo đến mức không thể nhận ra.

“Cô không sao chứ?” Trần Cảnh cũng giật mình, vội vàng nhìn cô gái bên cạnh suýt chút nữa đập đầu vào ghế.

Nguyễn Lệ xua tay, đúng là hôm nay cô ra ngoài mà không xem hoàng lịch.

Tài xế cũng rất sợ hãi, giọng nói run rẩy. Dù sao thì cho dù có bán hết tài sản cũng cũng không đủ tiền đền nổi cho loại xe này: “Thật xin lỗi thưa tiểu thư, trời mưa to quá, tôi không nhìn rõ khoảng cách phía trước, với đây cũng là lần đầu tiên tôi lái loại xe này, nên vẫn chưa quen lắm…”

Nguyễn Lệ nhẹ nhàng vỗ ngực mình, tài xế hôm nay quả thực chỉ là tài xế lái thay, bởi vì lúc sáng sớm cô muốn đi ra ngoài, nên một mực đem theo tài xế lái thay này đi cùng.

Cô nhìn chiếc xe phía trước bị va chạm nặng, do trời mưa to cô vẫn chưa nhận ra đó là loại xe gì, tóm lại sẽ không có chuyện đền không nổi.

“Anh không sao là được rồi, tôi xuống xem người lái xe phía trước là ai.” Nguyễn Lệ thu áo choàng của cô lại, chuẩn bị xuống xe. Cô cũng không để tâm đến tình huống này là gì, có thể đến nhà họ Phó vào buổi tối như này, chắc hẳn cũng không phải là người xa lạ.

Trần Cảnh cầm ô cho cô, còn Nguyễn Lệ nghiêng người về phía cửa chính, vừa kịp nhìn xem chủ nhân chiếc xe là ai.

“Phó tổng, ngài vào trước đi, tôi sẽ xử lý.”

Phó Hoài Châu khẽ gật đầu, trợ lý Tần xuống xe trước, mở cửa xe ra, chờ người đàn ông xuống xe.

Trước cửa chính còn có một đoạn đường dài, Phó Hoài Châu bước đi chậm rãi nhàn nhã. Trời mưa to, dù có cầm ô cũng không tránh được bị nước mưa dính vào, thỉnh thoảng cũng sẽ có những vũng nước nhỏ trước mặt anh.

Đôi giày da giẫm lên mặt đất, nước bắn tung tóe lên đôi giày màu đen được may riêng, đồng thời cũng văng lên một phần vải trắng trước mặt.

Không khí yên tĩnh hai giây, trợ lý Trần cũng không chú ý tới người đã đi đến bên cạnh mình từ lúc nào.

Sau đó cô gái thở hổn hển kêu lên, hay nói chính xác hơn là hét lên.

“Anh... anh là ai?” Nguyễn Lệ nhìn chiếc váy của cô bị nước mưa làm bẩn, gấu váy cùng với vết mực bên trên dường như chỉ thiếu chút nữa thôi, là đồng màu với nhau. Hơn nữa chiếc ô trước mặt lại được người đàn ông giơ lên cao, những giọt nước mưa cứ thế bay về phía cô.

“Tiểu thư, nếu là chuyện bồi thường, nói chuyện cùng tôi cũng được.” Trợ lý Tần cuối cùng cũng hiểu ra sự tình, không ngờ rằng trong nhà họ Phó còn có người dám đi song song với Phó Hoài Châu, người bình thường đều sẽ phải nhường đường.

Nguyễn Lệ nhìn thủ phạm vừa giẫm vào vũng nước, nhưng lại cứ thế không nói một lời nào.

Khuôn mặt của người đàn ông được che giấu dưới chiếc ô màu đen, anh ta mặc vest và đi giày da, cài cúc trên cùng một cách tỉ mỉ, xương yết hầu quyến rũ nhô ra, thân hình cao ráo, thẳng tắp.

Chiếc ô đen đã được gỡ bỏ, cằm của người đàn ông hơi hướng lên.

Đôi môi mỏng hơi mím, nét mặt lạnh lùng, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt sau tròng kính trong suốt không có chút cảm xúc nào, chỉ có sự lãnh đạm mang theo một tầng nguy hiểm.

Tròng kính trước mắt của Phó Hoài Châu dính đầy nước, không nhìn rõ được cảnh vật phía trước, nhìn sang bên cạnh chỉ thấy một làn da trắng phát sáng trong màn đêm, sau đó liền rời ánh mắt đi chỗ khác.

Nguyễn Lệ vẫn còn đang tức giận vì chiếc váy của cô, nhưng khi người này nhắc nhở, xe của cô đã đâm vào đuôi xe của anh ta, cô không còn quan tâm đến chuyện chiếc váy nữa. Dù sao, xe của người khác cũng không thể so với váy của cô, có thể dễ dàng vứt bỏ đi được.

Cô bình tĩnh thu lại vẻ mặt tức giận, nói: “Xin lỗi, chuyện chiếc xe quả thực là vấn đề của tôi. Anh lập một danh sách những chỗ cần sửa, sau đó gửi cho tôi, tôi sẽ bồi thường.”

Nguyễn Lệ nghĩ rằng thái độ của cô hiện tại rất tốt, nhưng suy xét theo góc độ của đối phương cũng thì chắc hẳn anh ta cũng nên xin lỗi cô về chuyện chiếc váy này nữa chứ.

Kết quả, người đàn ông trước mặt chỉ liếc nhìn cô một cái, sau đó quay người tiếp tục tiến về phía trước, để lại Nguyễn Lệ đang vô cùng hỗn loạn dưới mưa.

“Người này là ai mà kiêu ngạo như vậy?”

Nguyễn Ly tức giận đến suýt giậm chân dưới mưa, nhưng lại sợ làm bẩn váy, chỉ có thể chịu đựng: “Anh ta có ý gì vậy?”

Trần Cảnh cũng không ngờ được lại có người dám xúc phạm tiểu tổ tông này, ở Kinh Thị, những nhà khác bối cảnh đều kém hơn nhà họ Nguyễn, nên cũng không ai dám chọc vào Nguyễn Lệ, nhưng bởi vì tiểu tổ tông này thật sự xinh đẹp lại còn kiều diễm, cho nên các mối quan hệ cũng không tệ lắm.

“Sẽ bị cảm lạnh mất, chúng ta vào trước đi.” Trần Cảnh cảm thấy bữa tối hôm nay có lẽ không đơn giản.

Không khí trong sảnh chính ấm áp chan hoà, hai gia đình đang trò chuyện rất vui vẻ với nhau. Người đàn ông mở cửa cắt ngang cuộc trò chuyện.

“Hoài Châu?” Phó Chính ngồi ở ghế chính giữa đứng dậy nhìn người em trai quyền lực này: “Không phải ngày mai em mới trở về sao?”

"Anh cả." Phó Hoài Châu khẽ gật đầu.

Ba người nhà họ Nguyễn ở bên cạnh còn chưa kịp phản ứng lại, tuy rằng mọi người ở Kinh Thị đều biết Phó Hoài Châu sắp trở về Trung Quốc, nhưng không ngờ bọn họ lại được gặp anh ở đây.

“Chú nhỏ.” Phó Hành Xuyên cũng đứng lên, từ nhỏ hắn đã vẫn luôn sợ, nhưng lại rất ngưỡng mộ vị trưởng bối này.

"Mọi người ngồi xuống đi." Phó Hoài Châu nói.

Trợ lý Tần ánh mắt rất thức thời, ở phía sau ngăn người quản gia đang chuẩn bị đóng cửa lại.

Đây là một bữa tối bình thường giữa hai gia đình, nhưng không khí đột nhiên trở nên căng thẳng từ khi có Phó Hoài Châu xuất hiện.

Ai mà không biết, Phó Hoài Châu đã thành lập một công ty nhỏ khi còn học đại học chứ? Được đồn là một thiên tài kinh doanh thực thụ, nhất là mấy năm nay thủ đoạn lại càng ngày tàn nhẫn.

“Chú nhỏ.” Nghe theo ý cha mẹ ra hiệu, Nguyễn Thư theo Phó Hành Xuyên gọi anh là chú.

Nhưng người đàn ông trước mặt cũng không thèm nhìn cô ta một cái, thấy vậy, Nguyễn Thư có chút xấu hổ, cô ta kéo cánh tay của Nguyễn Thành, thấp giọng hỏi: “Cha, sao em gái sao còn chưa tới? Không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?”

"Nó thì có thể xảy ra chuyện gì? Xung quanh nó lúc nào cũng có nhiều người như vậy mà.”

Nguyễn Thành cũng cảm thấy Nguyễn Lệ đến bữa tối hôm nay quá muộn.

“Không có việc gì, chỉ là tai nạn xe cộ, va chạm một chút thôi.” Giọng nói dễ thương của cô gái vang lên từ ngoài cửa.

Hai người trước sau đi vào sảnh chính, lúc Nguyễn Lệ bước vào, thì người đàn ông trước mặt vừa cởϊ áσ khoác đưa cho quản gia.

“Tai nạn xe sao?” Nguyễn Thư vội vàng đứng dậy: “Em gái, em không bị thương chứ?”

Nguyễn Lệ hơi nâng cằm lên: “Tôi đυ.ng phải người khác.”

“Còn dám nói ra như vậy sao?” Nguyễn Thành hất râu, giận dữ trừng mắt: “Không có lúc nào là làm người khác không phải lo lắng, tự mình dọn dẹp hậu quả đi.”

Nguyễn Lệ khịt mũi, hừm, tự lo cho mình, cũng không phải là cô không có tiền để tự lo cho chính mình. Cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh với vẻ mặt lạnh lùng, anh ta như thể không nhìn thấy cô, một người đang sống sờ sờ trước mặt.

“Thật xin lỗi, là tôi không có mắt nhìn, giống như người nào đó.” Cô cắn răng, nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng, sợ người bên cạnh không nghe thấy.