Chương 7: Đây Là ... Đang Sợ Hãi Hay Sao?

Thời gian thăm bệnh kết thúc lúc 10 giờ.

Nhìn thời gian chắc ông chủ đang trên đường xuống.

Trước khi Cơ Thành khởi động xe, anh ngước mắt lên và nhìn thấy Lục Thanh Trạch chuẩn bị đi đến, anh lập tức xuống xe và mở cửa sau.

An Ninh dừng một chút, "Đây là..."

"Chú hai của tôi."

Lục Thanh Trạch liếc nhìn Cơ Thành.

? ? ?

Đầu tiên, cô gái mít ướt lại không nhớ anh ấy?

Rồi lại còn hai tiếng chú hai.

Cơ Thành cảm thấy như bị sét đánh.

Ngay sau đó, anh ấy nhìn An Ninh với nụ cười trên khuôn mặt, "Chào cô An, tôi là chú hai của Thanh Trạch."

Chú hai.

Đó là con của bà cụ ở phòng 1?

Chợt nhận ra, An Ninh mỉm cười gật đầu: "Xin chào."

Nhìn An Ninh và Lục Thanh Trạch lần lượt lên xe, Cơ Thành đóng cửa xe lại, tay chân như cũ ngồi vào ghế lái.

Chiếc áo vest đã được cởi ra.

Các vệ sĩ đã bị đuổi ra ngoài.

Và anh, người lái xe đã trở thành chú hai.

Nghĩ đến việc vừa rồi ông chủ yêu cầu anh ta kiểm tra An Ninh, Cơ Thành lập tức hiểu ra.

Xe chạy ra khỏi bệnh viện, Cơ Thạch nhìn ông chủ qua kính chiếu hậu, "Thanh Trạch, buổi tối anh ở đâu? ở... nhà chú hai?"

-"Vâng."

Lục Thanh Trạch gật đầu, lạnh lùng liếc Kỷ Thành một cái, "Nhị thúc, làm phiền rồi!"

-"Không phiền, không phiền."

Cơ Thành nở nụ cười khó hiểu.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, anh phải đối mặt với đôi mắt sát khí của ông chủ.

Cơ Thành trên mặt nở nụ cười cứng ngắc, thẳng lưng nhìn về phía trước, nghiêm túc lái xe.

An Ninh cảm thấy rằng chú và cháu trai rất kỳ lạ, như thể chú có chút sợ hãi cháu trai là Lục Thanh Trạch?

An Ninh nhìn Cơ Thành, rồi nhìn Lục Thanh Trạch, trong lòng lại xuất hiện cảm giác kỳ lạ.

Tiếng leng keng của điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

An Ninh nghe điện thoại, giọng nói ngay thẳng vang lên: "A lô, An Ninh đây phải không? Tôi ở cục cảnh sát khu Nam, cô làm mất vali sao? Nếu có thời gian..."

-"cảm ơn, cảm ơn!"

Như một con chiên ngoan đạo được tha tội, đôi mắt cô gái sáng lên ngay trong đêm.

Thanh âm đột nhiên cao lên, "Trưa ngày mai tôi tới lấy, anh xem có được hay không?"

Đầu bên kia nói có, An Ninh cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.



Hoàn toàn quên mất vừa nãy đang nghĩ gì, An Ninh nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ, cảm thấy

Thành phố Tứ Thành đêm nay vô cùng quyến rũ.

Hơn nửa giờ sau, xe lái vào cổng Gia Ngự Hào Viện.

Hầu như vừa nhìn thấy cổng lớn của Gia Ngự Hào Viện, An Ninh lại toát ra vẻ nghi hoặc.

Xe đậu dưới bóng cây trước biệt thự, Cơ Thành xuống xe mở cửa, An Ninh quay đầu nhìn Lục Thanh Trạch, "Nhà cậu hai của anh... xem ra rất giàu có."

-"Cô muốn nói, nếu có một người chú như vậy, tôi không cần phải đi xem mắt đúng không?"

Liếc mắt nhìn thấu suy nghĩ của An Ninh, Lục Thanh Trạch bĩu môi, "Không phải nói không hỏi sao? Sao, muốn biết nhiều hơn? Tôi không ngại nói cặn kẽ cho cô biết."

! ! !

-“không, tôi ổn……”

An Ninh vội vàng mở cửa xuống xe.

Khi Lục Thanh Trạch bước vào, anh thấy Cơ Thành và An Ninh đang đứng trong phòng khách.

-"Cô An..."

-"Cứ gọi tôi là An An."

-"An An, phòng ngủ chính ở tầng một đã cũ... Phòng của mẹ tôi. Phòng ở tầng hai là phòng của Thanh Trạch, phòng ngủ dành cho khách bên cạnh là phòng của cô, các đồ vệ sinh cá nhân cần có đều ở trong tủ nhà vệ sinh. Cô cứ tự nhiên."

-"Cám ơn Nhị thúc."

-"Không có việc gì, không có việc gì... Nếu không có chuyện gì thì chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm thôi."

Sau khi nói xong, anh thầm nói với Lục Thanh Trạch "phòng sách", sau đó Cơ Thành vội vàng mở cửa và rời đi.

An Ninh kinh ngạc nhìn Lục Thanh Trạch, "Nhị thúc của anh không ở nhà sao? Ngoài ra, còn có ai ở nhà không?"

Vào cửa đã lâu rồi, không gặp cái gọi là dì hai, cũng không có người khác.

Cả căn nhà yên lặng, ngoại trừ tiếng nói chuyện của cô, là tiếng hít thở của anh.

Ngay cả các thiết bị điện trong nhà cũng nhấp nháy cho thấy chúng đang chạy, nhưng chúng không thể nghe thấy một âm thanh nào.

Lục Thanh Trạch dừng lại, "... Nhị Thúc không ở Tứ Thành, gia đình chú ấy ở kinh đô."

Tôi hiểu rồi.

An Ninh chợt nhận ra điều gì đó, cô quay người vào bếp mở tủ lạnh.

Có trái cây và rau quả trong ngăn mát.

Có bít tết và thịt gà trong tủ đông.

Có vẻ như mọi thứ đều có sẵn.

Sau khi lấy ra một con gà đông lạnh để rã đông, An Ninh nhìn Lục Thanh Trạch vẫn luôn nhìn cô, "Vậy... chúc ngủ ngon?"

-"Chúc ngủ ngon."

Được sự đồng ý của anh, An Ninh xoay người đi lên lầu hai.

Cửa phòng ngủ dành cho khách vừa bị đẩy ra, một mùi không khí trong lành thoang thoảng ùa vào.

Nó có mùi giống hệt như của Lục Thanh Trạch

An Ninh dừng lại.

Cô liền nhớ đến cảnh tượng lao vào người Lục Thanh Trạch trong bệnh viện vừa nãy

An Ninh nóng mặt bước tới, mở tủ quần áo ra.



Có tất cả các loại mền và gối.

Trong tủ trong phòng tắm, khăn tắm, khăn mặt, bàn chải đánh răng và cốc đều có sẵn.

Nhưng thứ duy nhất còn thiếu là bộ đồ ngủ để mặc sau khi tắm xong.

Một mặt, cô nghĩ rằng dù sao cũng chỉ ngủ một đêm hay là thôi không cần.

Mặt khác, cô lại cảm thấy nếu k có đồ ngủ thì lật đi lật lại cũng không ngủ được, hay là cứ thử hỏi Lục Thanh Trạch xem sao.

An Ninh gõ cửa phòng bên cạnh.

Cốc cốc.

Cốc cốc cốc.

An Ninh nghĩ rằng Lục Thanh Tranh đã ngủ liền quay người rời đi thì cửa phòng ngủ mở ra.

Trong nháy mắt, cả hai người đều sửng sốt.

Một chiếc khăn tắm trắng như tuyết được quấn quanh người anh, và nửa thân trên của Lục Thanh Trạch không mặc gì.

Anh ấy có bờ vai rộng và hông hẹp, với thân hình tam giác ngược chuẩn người mẫu.

Dường như mái tóc còn chưa kịp sấy khô, có những giọt nước trong suốt từ ngọn tóc nhỏ xuống, trượt xuống một đường, chìm vào trong khăn tắm.

Hương thơm tươi mát và nóng hổi của sữa tắm xộc thẳng vào mặt cô, cô ấy liền nghĩ đến cản tượng trong bệnh viện vừa nãy.

Lỗ tai An Ninh có chút đỏ.

Cô không biết nhìn vào đâu, chỉ biết cúi đầu nhìn ngón chân mình, "Anh, anh có áo thun mới hay áo sơ mi mới không, đúng rồi, anh cho tôi mượn một cái được không?"

-"Đợi một chút..."

Bởi vì vừa tắm xong, thanh âm của nam nhân có chút nghẹn ngào.

Cô có thể thấy anh ấy đi chân trần đến tủ quần áo, đi tới đi lui và lấy ra một bộ quần áo.

An Ninh không dám ngẩng đầu, nắm lấy quần áo của anh: "Cám ơn..."

Bùm!

Gần như vừa dứt lời, tiếng bước chân của cô gái đã biến mất trong hành lang.

Cánh cửa phòng ngủ dành cho khách đóng sầm lại.

Đây là... Sợ hãi sao?

Nghĩ đến thiếu nữ gò má ửng hồng, né tránh ánh mắt, vành tai trong nháy mắt đỏ đến chảy máu.

Một nụ cười nở trên môi Lục Thanh Trạch.

Khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười dần đóng băng.

Không khí dường như tràn ngập hương thơm của các cô gái, giống như hoa mộc lan, hay hoa dành dành.

Mùi hương thoang thoảng tràn ngập trái tim anh, giống như một loại rượu vang đỏ hảo hạng, khiến anh nhất thời nóng bừng.

Cảm giác được thân thể có chút bừng tỉnh, Lục Thanh Trạch ánh mắt ủ rũ, xoay người đi vào phòng tắm.

Tiếng nước bắn tung tóe lại vang lên.

Hơn mười phút sau, Lục Thanh Trạch ngồi sau bàn làm việc.

Trên bàn là thông tin về An Ninh mà Cơ Thành điều tra được.

Lục Thanh Trạch mở tập tin.