Dịch giả: Rjnpenho
Đây là lần đầu tiên mình dịch thể loại ngôn tình, trước nay chỉ dịch mỗi thể loại truyện Nam như Linh dị, kiếm hiệp, tiên hiệp. Hơn nữa là nam mà giữa đường chuyển qua thể loại này, nếu câu cú có chưa chuẩn chỉ, hay còn khúc mắc gì mong chị em nhà mình bình luận cho ý kiến, để Rjn có thể làm tốt hơn trong tương lai
---------------------------------------------------
Lần cuối cùng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, vẫn là vào hai năm trước khi Triệu Trình Viễn tới cầu hôn vào hôm đó.
Cũng chính là ngày này, phu phụ Triệu gia cũng không có mặt.
20 vạn, Triệu Trình Viễn cùng An Ninh đính hôn, từ đó mà Tiểu Cường mới có tiền đặt cọc căn hộ mới của mình.
Lần này, nhìn hết thảy mặc dù không tới 20 vạn, nhưng phải trên 15 vạn có thừa.
Đến nằm mơ cũng không nghĩ tới, hai năm trôi qua, mặc dù thanh xuân lại trôi qua thêm một khoảng thời gian nhưng An Ninh lại có thể tìm được đối tượng kết hôn có điều kiện không hề thua kém Triệu Trình Viễn, trong đáy mắt phu phụ họ An không giấu nổi vẻ hưng phấn cuồng nhiệt.
“Tiểu Lục phải không, uống nước, uống nước đi…”
Vội vàng hấp tấp đi vào gian bếp, một lúc sau An mẫu trở ra, trên tay còn bưng theo một mâm hoa quả, đẩy đến trước mặt Lục Thanh Trạch.
Ánh mắt không nhịn được mà liên tục quét về ba xếp tiền chồng chất trên bàn, miệng thì thào thành tiếng: “Vậy hôm nay cậu đến đây nói là muốn bàn chuyện đại sự của hai đứa…Cụ thể thế nào?”
“Bà nội cháu đã phải nằm viện được nửa tháng…”
Lục Thanh Trạch cúi đầu, hai tay giao nhau, lộ rõ vẻ xoắn xuýt nói tiếp: “Cho đến bây giờ bác sĩ vẫn chưa đưa ra được phác đồ điều trị, khả năng còn phải nằm viện thêm một tháng. Cháu sợ, cháu sợ….”
Đến đây, chưa nói mình sợ điều gì, Lục Thanh Trạch ngẩng đầu nhìn về phía An mẫu: “Nếu cô chú đồng ý, cháu muốn sớm cùng An Ninh về một nhà. Nói không chừng, sau khi bà nội nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn, nội tâm cao hứng, bệnh tình sẽ chuyển biến theo chiều hướng tốt lên.”
Nhìn một màn này, phu phụ An gia cảm thấy gia hoả trước mắt không chỉ ngoại hình xuất chúng, bản tính lại vô cùng hiếu thuận.
Quả nhiên, chiếu theo những gì dì Phàn nói trong điện thoại thì không lệch một ly.
An mẫu chỉ hận không thể một hơi đồng ý luôn, để còn mau đem số tiền trước mắt cất vào trong két sắt sớm khi nào, hay khi ấy.
Nhưng đến cùng, gia chủ, chính là chồng bà ta lại một mực chưa có lên tiếng.
Chỉ biết đánh mắt ra hiệu cho An phu, đồng thời cười xuề xoà: “Kìa ba nó, ông nói gì đi chứ?”
Lại nhìn sang An Ninh.
Sau đó lại giương ánh nhìn nóng bỏng về chồng tiền, An phu mở miệng hỏi: “Tiểu Lục này, hiện nay cậu làm việc ở đâu a? Làm nghề gì? Đã có nhà riêng chưa?”
“Cháu là lập trình viên IT, hay còn gọi là kỹ sư công nghệ thông tin, công ty nằm ngay trên lầu chỗ An Ninh làm. Còn về nhà riêng…Thì tạm thời chưa có, bất quá, sau khi kết hôn, tiết kiệm đủ tiền cọc, cháu nhất định sẽ mua.”
Đảo mắt qua dò xét An phu, Lục Thanh Trạch trầm giọng quả quyết: “Chú An cứ yên tâm, cháu cùng An Ninh cũng đều có công việc ổn định, đều có lương hàng tháng, khi nào tích luỹ đủ rồi sẽ mua, tuyệt đối không làm gánh nặng cho gia đình hai bên, cũng không đòi tiền cha mẹ. Cháu…Sẽ đối xử thật tốt với An Ninh!”
“Vậy còn sính lễ, cậu nghĩ thế nào? Cậu muốn thứ gì, nói sớm, bên nhà gái còn chuẩn bị cho chu đáo.”
Theo phong tục Tứ Thành, nhà trai chuẩn bị sính lễ, nhà gái xuất của hồi môn.
Bình thường mà nói thì giá trị song phương sẽ không quá chênh lệch nhau.
Nhà trai nếu như dạm hỏi cho nhà gái mười vạn, thì ít nhất bên nhà gái phải bỏ ra tám vạn của hồi môn, bằng không, hôn lễ thoạt nhìn sẽ không hay, mà hai bên thân thích lại có lời ra tiếng vào.
Trước kia khi đính hôn với Triệu Trình Viễn, 20 vạn kia thế mà toàn bộ đều rơi hết vào túi An gia, một phần cũng không đáp lễ chút nào.
Lần này…
Không đợi An phu có thời gian cân nhắc, Lục Thanh Trạch đã trả lời thẳng thắn: “Chú An, đây cũng là chuyện thứ hai mà cháu muốn thương lượng với nhà mình.
Bà nội cháu còn đang nằm viện, cháu cũng chưa có phân ra nhiều tinh lực mà để ý hôn lễ như nào cho phải phép. Cho nên, của hồi môn nhà gái, xem như tạm thời chưa cần, đây là sự đền bù cho việc tạm thời không tổ chức hôn lễ. Chú xem như vậy, có được không?”
Có thể sao?
Quả thực có thể!
An mẫu cơ hồ như muốn vỗ đùi đáp ứng ngay lập tức.
Đối diện với cái liếc xéo của An phụ, An mẫu vội cúi gằm mắt, tận lực né tránh ánh mắt, làm ra điệu bộ không quá cao hứng, “Làm gì có con gái nhà ai xuất giá lại không có của hồi môn chứ? Cậu đây đang khiến An Ninh nhà tôi chịu nhiều uỷ khuất.”
“Cô An, không phải là không tổ chức lễ thành hôn…”
Lục Thanh Thạch vội vã giải thích: “Chỉ là tạm thời chưa làm thôi. Chờ đến khi bà nội cháu khỏi bệnh rồi, hai bên gia đình ngồi lại đàm luận sau cũng không muộn.”
Không quản một tháng hay hai tháng, thời gian đã trôi qua, cho dù đám cưới vẫn được cử hành, An gia cũng không thể bỏ tiền.
Nếu như trong trường hợp lão thái bà kia…
Nhất thời, phu phụ An gia liếc mắt nhìn nhau, vẻ hoài nghi trên gương mặt cả hai đều tán đi, chỉ còn lại sự hài lòng không biết để đâu cho hết.
“Đã như vậy, trước tiên đành phải để An Ninh chịu thiệt thòi một chút vậy.
An phụ cố nặn ra biểu lộ thập phần miễn cưỡng.
Tiến theo, hắn nhìn về phía Lục Thanh Trạch, “Chiếu theo ý của cậu, trước hết cứ đi chứng nhận kết hôn, chờ khi bà nội cậu khoẻ hơn, được ra viện, mới xử lý hôn lễ đúng không?”
“Chính là như vậy.”
Lục Thanh Trạch gật đầu.
An phụ liếc mắt nhìn An Ninh vốn từ đầu đến cuối âm tình bất định, lại hỏi Lục Thanh Trạch: “Vậy cậu đã suy tính lúc nào đăng ký kết hôn chưa?”
“Càng sớm càng tốt.”
Lục Thanh Trạch trầm giọng tiếp lời: “Bà nội của cháu, người…”
Sinh lão bệnh tử là thường tình trong đời sống con người.
Nhưng vận dụng nó vào cuộc đối thoại trước mặt lại khiến hiệu quả nhân đôi.
An phụ thở dài, vỗ vỗ vai trấn an Lục Thanh Trạch: “Hiền nhân ắt hữu thiên tướng, cậu hiếu thuận như thế, lão nhân gia nhất định sẽ sớm khỏi bệnh thôi.”
Dứt lời lại gương mắt nhìn về phía An mẫu, “Mẹ nó này…Sau này nếu có thời gian, chúng ta đi mua một ít thuốc bổ, đi thăm lão thái thái thông gia. Còn giờ em đi lấy sổ hộ khẩu bản chính đưa cho An Ninh, thuận miệng…Cất số tiền này đi.”
“Ài, được rồi…”
An mẫu từ ghế salon đứng phắt dậy, nét hồ hởi đan xen vẻ mặt cố tỏ ra ảo não khiến các nếp nhăn trên mặt bà ta vặn vẹo, nhanh chóng ôm lấy số tiền trên bàn, phảng phất như khư khư ôm cháu trai yêu trong lòng, xoay người tiến vào trong phòng ngủ.
Một hồi sau trở ra, trên tay cầm theo sổ hộ khẩu.
Đang định đưa cho An Ninh, nửa đường lại ngoặt qua đưa cho Lục Thanh Trạch, nhoẻn miệng cười: “Tiểu Lục, giữ cẩn thận nhé.”
“Cảm ơn cô An.”
Sau khi nhận sổ hộ khẩu, cẩn thận lật qua kiểm tra mấy lần, lúc này mới yên tâm cất vào trong túi.
Xong xuôi hết thảy, Lục Thanh Trạch nhìn về phía phu phụ An mẫu: Cô, chú, bà nội cháu trong viện, hai người chớ khách khí quá. Bệnh viện đông người phức tạp, không khí cũng không tốt, rốt cuộc là nơi của người bệnh, lỡ hai người đi vào có khi lại xảy ra sự tình ngoài ý muốn, cháu cùng An Ninh ngược lại càng lo lắng hơn.”
Ý là nói bọn họ không cần phí tiền mua thuốc bổ.
Nghe thế, nét cười trên gương mặt phu phụ An gia càng lộ rõ.
Lục Thanh Trạch giơ tay nhìn đồng hồ, “Cũng không còn sớm nữa, cháu xin về trước.”
“An Ninh…”
Lục Cao Trạch quay đầu nhìn về phía nàng, thuận miệng hỏi: “Em có muốn ở lại một đêm với bố mẹ không?”
Lời còn chưa dứt, An Ninh đã đứng phắt dật, thở hổn hển bước ra ngoài.
“An Ninh, An Ninh….Cô, chú, cháu đi trước!”
Lục Thanh Trạch vội vã đuổi theo.
Trước trước sau sau cũng gần nửa tiếng đồng hồ, cả hai người bọn họ cơ hồ còn chưa chạm môi vào cốc nước của mình.
An phụ nhìn đám rượu đế bày biện dưới mặt đất.
An mẫu ra ngoài đóng cửa.
An Tiểu Cường lúc này kéo cửa chạy ra: “Mẹ, anh ta cho bao nhiêu?”
Nghe đến 15 vạn tệ, thần tình ba người An gia lộ vẻ cuồng tiếu, hoan hỉ.
…..
Dưới lầu, An Ninh giận đùng đùng đi thẳng về phía trước.
Vốn dĩ chỉ cần 5 vạn tệ là đủ giải quyết chuyện này, vậy mà hắn nhất định phải vẽ vời thêm chuyện để mất thêm 10 vạn.
Là 10 vạn đấy!
Coi như một tháng nàng không ăn không uống, không phụ cấp cho An gia, cũng phải gần một năm mới tiết kiệm được ngần ấy.
Nghĩ tới bộ dáng ba người An gia lúc này đang vô cùng hớn hởn, An Ninh không nhịn được muốn gào lên thật lớn.
“An Ninh…”
Tầm mắt tối sầm lại, đường đi phía trước bị cản lại, Lục Thanh Trạch trầm giọng phân trần: “Tôi biết em muốn nói không đáng phải bỏ ra cái giá như vậy, nhưng với tôi mà nói, em đáng giá hơn 10 vạn kia rất nhiều.
Chỉ là 10 vạn thôi mà, không phải sao?”
Nàng giật mình ngước mắt lên, chỉ thấy ánh mắt trấn định cùng biểu tình nghiêm túc của người đàn ông trước mặt.
Và sâu trong đáy mắt ẩn ẩn tinh quang.
Cơn giận trong lòng An Ninh, chỉ bằng một câu nói này, trong phút chốc đã bay biến đi đâu mất.
Từng làn gió thoảng thổi qua, phập phù, phiêu tán.