Nó đang trả thù kẻ thù.
"Ẳng." Giang Duyên phối hợp sủa lên.
"Nhị tiểu thư, cô đừng nói bậy, tôi đυ.ng đến con chó của cô khi nào chứ." Người hầu che vết thương trên đùi, khí thế yếu đi so với lúc nãy.
"Cô không cần biện minh."
Mộ Dao bế Gừng lên: "Có phải hay không, tôi chỉ cần kiểm tra camera theo dõi là biết ngay."
...
Biệt thự.
Người hầu khóc lóc thảm thiết, máu trên chân đã ngừng chảy, giờ cô ta muốn đi bệnh viện cũng không được, vì Mộ Dao đã kiểm tra camera theo dõi, biết chính cô ta làm bị thương con chó của cô, và giờ muốn đuổi việc cô ta.
"Thưa ông, thưa bà, tôi thật sự vô ý, chính con chó đó đột nhiên lao về phía tôi, còn đυ.ng vào tôi, tôi nhất thời nóng giận mới muốn dạy dỗ nó một chút, xin đừng đuổi việc tôi."
Trước cửa phòng Mộ Dao không có camera, nhưng bên ngoài tường rào lắp khá nhiều.
Cô ta không ngờ cô ả quê mùa lại làm ầm ĩ lên vì một con chó như vậy.
"Thôi, đừng khóc nữa, ồn ào làm tai chúng tôi đau đấy."
Hà Tú Mi xoa xoa giữa hai mày: "Việc cô làm bị thương chó của Tiểu Dao quả thật là sai, giờ cô bị cắn cũng coi như là hình phạt rồi. Tôi sẽ bảo tài xế đưa cô đi bệnh viện, cô đã làm việc ở nhà họ Mộ ba năm rồi, sẽ không dễ dàng đuổi việc cô đâu."
"Cảm ơn phu nhân, cảm ơn phu nhân." Người hầu chuyển từ khóc sang cười.
Giang Duyên được Mộ Dao ôm trong lòng, anh lạnh lùng nhìn.
"Không được, nhất định phải đuổi việc."
Trên sofa, Mộ Dao ôm Gừng, ánh mắt hơi lạnh.
"Tiểu Dao? Con có ý kiến gì sao?" Hà Tú Mi có vẻ hơi mất kiên nhẫn với chuyện nhỏ nhặt này.
"Thứ nhất, cô ta làm bị thương Gừng, khiến nó phải phẫu thuật, hiện giờ vẫn đang dưỡng thương, việc cô ta bị cắn coi như huề. Thứ hai, cô ta tùy tiện đánh đập thú cưng của con, coi thường chủ nhân, không coi con ra gì."
Mộ Dao khẽ cong môi, cô nhìn về phía Hà Tú Mi: "Con là nhị tiểu thư nhà họ Mộ, nếu ngay cả người hầu cũng không coi con ra gì, thì còn giữ làm gì nữa?"
Hà Tú Mi bị chất vấn đến nghẹn lời, có chút không dám tin nhìn Mộ Dao, từ bao giờ cô bé lại trở nên miệng lưỡi sắc bén, ăn nói khéo léo như vậy?
"Con đang có thái độ gì vậy? Sao lại nói chuyện với mẹ con như thế?" Mộ Vạn Hải lên tiếng.
"Con chỉ nói sự thật thôi." Mộ Dao nhẹ nhàng vuốt đầu Gừng.
"Tiểu Dao, nếu người hầu đã bị cắn và xin lỗi rồi, em không cần phải hung hăng dọa người ta như vậy." Mộ Tiêu Tuyết khuyên nhủ.