Mộ Dao nhíu mày, nhưng không từ chối, để hoàn thành bài tập nhóm, quả thật cần máy tính, mà trước đây nhà họ Mộ mua cho nguyên chủ là máy tính để bàn.
Cô dẫn mọi người đi về phía phòng ở tòa nhà nhỏ.
Khi đẩy cửa ra, nhìn thấy căn phòng có phong cách hoàn toàn khác biệt so với biệt thự xa hoa, Hoàng Văn kinh ngạc, Mộ Dao ở đây sao?
Cô ấy không phải là thiên kim của nhà họ Mộ sao? Sao lại không ở trong biệt thự? Tuy rằng căn phòng này cũng không tệ, nhưng so với phòng của một gia đình bình thường thì chẳng có gì khác biệt, cũng không phù hợp với những gì một tiểu thư nên có.
Hoàng Văn mím môi cười thầm.
Mệt cho Mộ Dao cứ suốt ngày khoe khoang trong lớp là nhà cô giàu có, chỗ ở của cô xa hoa tráng lệ, hóa ra cô thiên kim này khổ sở như vậy.
"Mộ Dao, cô ở đây à?" Trần Thanh Huy tặc lưỡi.
Dù sao Mộ Dao cũng là thiên kim của nhà họ Mộ, sao lại để cô ấy ở như thể bị nhà họ Mộ bỏ rơi vậy.
"Ừm. Máy tính đã bật rồi, tôi không hiểu lắm về lập trình, bài tập này phải nhờ các cậu..."
Mộ Dao hơi ngượng ngùng, trước đây cô vẫn luôn học tập xuất sắc, trong phạm vi kiến thức của mình đều đứng đầu, còn bây giờ, cô bất lực trước việc thiết kế chương trình, không thể giúp gì cho nhóm.
"Đừng hy vọng vào tôi, tôi cũng không biết." Trần Thanh Huy thản nhiên đút tay vào túi: "Nhưng có một mình Duyên là đủ rồi."
Giang Duyên không phải lần đầu tiên đến căn phòng này, tuy nhiên, đây là lần đầu tiên anh xuất hiện trong hình dáng con người.
Trước đây, anh hoàn toàn không để ý đến vấn đề chỗ ở của Mộ Dao, cũng không có tâm trí để đánh giá, giờ đây anh mới chú ý rằng Mộ Dao không ở chung với những người khác.
Căn phòng được bố trí gọn gàng ngăn nắp, tràn ngập cảm giác của một cô gái trẻ. Trong không khí thoang thoảng mùi hương trái cây, là mùi hương trên người Mộ Dao.
Anh mặc áo đen quần đen, thân hình cao ráo đứng ở đây, trông có vẻ không hợp với căn phòng con gái này.
"Gâu, gâu."
Lúc này, chú chó Gừng đang ngủ trưa ở ban công nhỏ tỉnh giấc, nghe thấy tiếng động, nó chạy vào.
"Hả, đây không phải là con chó trị giá 500 vạn đó sao?" Trần Thanh Huy nhìn thấy một con chó tròn vo chạy vào, không khỏi bật cười.
"Duyên, con chó này xấu thế, tôi thật sự không hiểu sao cậu lại muốn mua nó." Lại còn với giá trên trời như vậy.
Gừng thấy trong phòng có thêm mấy người lạ, nó hoảng sợ, vội vàng chạy về phía Mộ Dao.