Chương 5: Chu Yến Lâm 1

Thẩm Tinh Dao đáp trả lại mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

Sau khi tắt điện thoại cô lập tức đi ngủ, cho nên không biết được bởi vì một bình luận của mình mà fan của Cung Việt đã tức giận đến nhường nào.

Buổi sáng ngày hôm sau Thẩm Tinh Dao thức dậy cũng không mở Weibo ra xem, bởi vì trước giờ cô đều dành thời gian cho công việc rất ít khi dùng điện thoại, cho nên không có thời gian cũng không có thói quen lên mạng lướt wed.

Đến tận buổi chiều khi ngồi trên xe Thẩm Tinh Dao mới mở Weibo ra. Sắp nhìn thấy Chu Yến Lâm, sắp kết hôn với cái ác nên Thẩm Tinh Dao cảm thấy hơi căng thẳng xíu.

Để giảm bớt cảm xúc căng thẳng lo âu Thẩm Tinh Dao đã lấy điện thoại ra xem.

Sau đó Thẩm Tinh Dao mới phát hiện, mới qua một đêm thôi mà Weibo của cô 999+ lượt like và hơn trăm bình luận, tin nhắn cũng rất nhiều.

[Nghĩ điều mà tôi không dám nghĩ, nói ra điều mà tôi không dám nói, kính chào dũng sĩ.]

[Biết ăn nói thì hãy nói nhiều thêm đi!]

…..

[Mày mới là vị thành niên, cả nhà mày đều là vị thành niên!]

[Ai ngủ với fan? Con mắt nào của mày nhìn thấy Cung Việt ngủ với fan?]

[Ăn nói lung tung, đã báo công an! Muốn ăn cơm nhà nước thì cũng là mày đi trước đấy!!]

…..

Trong phần bình luận có cả fan của Cung Việt và người qua đường hóng hớt, những bình luận bên trên đó đã xem như là tương đối lý trí rồi.

Trong tin nhắn tất cả đều là fan Cung Việt gửi lời nói nhục mạ, chửi bới, rất là khó nghe.

Có lẽ là do không có cảm giác trung thành với thế giới hiện tại và thân phận hiện tại của mình, thế nên Thẩm Tinh Dao mới cảm thấy bình thường giống như đang nhìn bọn họ mắng chửi người khác vậy. Nhưng nhìn tin nhắn liên tục gửi đến và những bình luận không hay cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, nên Thẩm Tinh Dao đã tắt tin nhắn đi.

Cô chỉ là đang nói sự thật mà thôi.

Mặc dù không có ai tin điều đó cả.

Lại nhìn xem hot search, người hóng chuyện quá nhiều, bình luận của cô đã bị các bình luận khác bao phủ từ lâu, chính cô cũng không tìm được.

Chuyến xe ngắn ngủi nên Thẩm Tinh Dao không thể xem nhiều hơn, xem qua vài trang xe đã quay đầu đi đến trước một cánh cổng.

Đó là một cánh cổng sắt chạm khắc hoa văn, cao bốn đến năm mét, rộng bảy đến tám mét, hai xe chạy song song đều không cảm thấy chen chúc, nếu không có điều khiển điện thì một cánh cửa cũng cần phải hai người cùng nhau đẩy mới mở ra được.Trước cổng có hai con sư tử đá to lớn, cao ngất ngưởng trông rất thật.

Sau khi cổng mở ra, xe từ từ lái đi vào.

Sau khi vào cổng, xe giống như đi vào một công viên, hai bên là thảm cỏ và cây cao, cây cầu có mái che bắc qua hồ và những khóm hoa.

Thẩm Tinh Dao bị vẻ đẹp như vậy thu hút, liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khoảng sáu bảy phút sau, xe đi qua một bãi cỏ rộng và một bể bơi nhân tạo, sau đó lái vào một khu vườn và cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà cổ kính rộng lớn.

Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy thì Thẩm Tinh Dao thật sự chưa từng nghĩ tới ở nơi tấc đất tấc vàng như nội thành kinh đô lại có một toà biệt thự chiếm diện tích lớn như vậy.

Sau khi xe dừng lại, tài xế xuống xe, đi vòng ra ghế sau kính cẩn mở cửa cho cô: "Cô Thẩm, chúng ta đến nơi rồi."

Thẩm Tinh Dao cất điện thoại di động vào trong túi xách rồi xuống xe.

Cô cứ tưởng xe sẽ đưa cô đến phòng công chứng nhưng không ngờ là lại đến đây.

Không cần ai nói Thẩm Tinh Dao cũng biết, đây rất có thể là nhà của vai ác Chu Yến Lâm.

Ở trong truyện nơi này đã được nhắc đến nhiều lần. Đây là biệt thự riêng sang trọng hiện có ở kinh đô với vị trí địa lý tốt nhất và diện tích lớn nhất. Là tổ truyền của nhà họ Chu mang theo rất nhiều năm lịch sử của nhà họ Chu, bao năm qua chỉ có gia chủ của nhà họ Chu mới được ở đây.

Trước cửa biệt thự, ngoài Lưu Húc ra còn có hai người đàn ông mặc vest khác đang đứng thẳng. Nhìn thấy Thẩm Tinh Dao bước xuống xe liền kính cẩn bước tới chào đón.

"Cô Thẩm, mời vào trong." Lưu Húc nói.

Ngày hôm qua thì không sao, nhưng sau khi hóng chuyện của Lưu Húc từ chỗ hệ thống, lúc này Thẩm Hành Dao gặp lại Lưu Húc liền không khỏi nhìn hắn mấy lần.

Có lẽ là vì hóng chuyện của hắn nên hiện tại nhìn trợ lý Lưu, tuy rằng vẫn ăn mặc như ngày hôm qua nhưng lại nhận thấy được một cảm giác khác.

Hắn đã không còn là kiểu tinh anh thành thị, việc công xử theo phép công, giỏi giang chu đáo nhưng khó có thể thân thiết được, mà là có chút tình người hơn.

Thẩm Tinh Dao xem đến rất cẩn thận nên Lưu Húc không có chú ý tới.

“Giám đốc của mấy người ở trong đó sao?”

Khi đi ngang qua Lưu Húc, Thẩm Tinh Dao nhỏ giọng hỏi.

Tý nữa cô sẽ chính thức kết hôn với Chu Yến Lâm. Là nhận giấy đăng ký kết hôn mà pháp luật thừa nhận. Tuy rằng hai bên đều biết đây chỉ là giao dịch, là giả nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên kết hôn nên Thẩm Tinh Dao vẫn cảm thấy có chút căng thẳng.

Lưu Húc gật đầu, trả lời ngắn gọn: "Ở."

Mặc dù là như vậy, nhưng sau khi Thẩm Tinh Dao đi vào thì cũng không nhìn thấy Chu Yến Lâm ở phòng khách.

Phòng khách rất rộng, trên chiếc ghế sofa da thật lại trống rỗng.

Thẩm Tinh Dao dừng lại.

Quay đầu lại có chút nghi ngờ hỏi Lưu Húc: “Không phải anh nói…” Anh ta ở sao?

Đúng lúc này bỗng nhiên có tiếng bước chân từ trên lầu hai xuống. Thâm Tinh Dao theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người đàn ông xuất hiện trước cầu thang lầu hai, bước ra cặp chân dài mặc quần âu đi xuống. Anh đứng ngược sáng nhưng điều này cũng không gây trở ngại đến việc Thẩm Tinh Dao nhìn xem rõ ràng bộ dáng của anh.

Người đàn ông có một đôi mắt hẹp dài, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng hơi rũ xuống, cũng có một khuôn mặt không tì vết, thậm chí là đường cong của quai hàm cũng gần như là hoàn hảo.

Anh rất cao, mặc áo sơ mi trắng và quần âu, vai rộng hông hẹp mông cong, đôi chân thon dài thẳng tắp, ánh chiều tà loang lổ nhìn ngược ánh sáng anh dường như đang ở trung tân của ánh sáng, giống như hợp làm một với ánh sáng.

Bình đạm mà không sợ hãi.

Tự phụ lại lạnh băng.

Cao ngạo như một vị thần.

Cảnh lên sân khấu này quả thực là có chút chấn động.

Thẩm Tinh Dao chưa từng nghĩ tới Chu Yến Lâm sẽ là như thế này. Chẳng phải những vai ác đều nên là phóng đãng không kiềm chế được, trông rất nguy hiểm, không thể che giấu khí chất của vai ác và thoạt nhìn rất là đáng sợ sao?

Tại sao trông anh lại bình thường, thậm chí là bởi vì quá mức đẹp trai mà khiến cho người ta nhất thời không rời mắt được?

Khi anh đứng ở trên lầu hai nhìn xuống, ngước mắt lên nhẹ nhàng liếc nhìn Thẩm Tinh Dao.

Đến bây giờ, bị ánh mắt lạnh lùng vô cảm này liếc nhìn mới đưa Thẩm Tinh Dao trở lại hiện thực.