Chương 12: Lưu Húc

Vị hôn thê này của anh ta cũng thật lợi hại, thời điểm ở bên Lưu Húc đã nhiều lần lừa dối anh ta, thậm chí còn hẹn hò với nhiều người đàn ông cùng lúc, tam quan của cô ta bị chó ăn rồi.

Đến cuối buổi ăn dưa, Thẩm Tinh Dao sâu sắc cảm giác Lưu Húc không đáng giá như vậy, tuy rằng công việc của Lưu Húc rất bận rộn, không có nhiều thời gian dành cho đối phương là anh ta không đúng, nhưng vị hôn thê của Lưu Húc thật sự quá đáng, giới hạn đạo đức đều không có. Lưu Húc chuyện gì cũng không hay biết, còn nghĩ rằng vị hôn thê của mình “băng thanh ngọc khiết”, vẫn toàn tâm toàn ý yêu anh ta giống như hồi còn đi học.

Thẩm Tinh Dao suy nghĩ muốn nói cho Lưu Húc chân tướng mọi việc, nhưng lời nói đến bên miệng thì nhịn xuống. Bọn họ vốn không thân thiết mà cô lại nói miệng mà không có chứng cứ, nếu điều cô nói với Lưu Húc đúng sự thật thì vị hôn thê đó không những mang cho anh ta nón xanh mà còn lừa dối anh ta nhiều lần, Lưu Húc chắc chắn sẽ không tin mà ngược lại cho rằng cô vô duyên chửi mắng vị hôn thê của anh ta.

Xe chạy chỉ mất hai mươi phút, đã nhanh chóng dừng lại biệt thự nhà họ Chu.

Biệt thự rất lớn, lầu một phòng ở rất nhiều, mỗi phòng đều có khu vực nghỉ ngơi và khu vực tiếp khách riêng biệt, thậm chí còn có một cái sân trong nhà, không khác gì một căn nhà dành cho một gia đình. Khi chọn phòng, Thẩm Tinh Dao chọn một căn phòng ở xa nhất nhưng rộng rãi, có sân, có hồ nước, núi giả, trừ bỏ cách phòng khách hơi xa nhưng phong cảnh rất đẹp.

Khi mặt trời chiều dần ngả về tây, tự pha một ấm trà và ngồi trong sân, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy thoải mái!

Cô cố ý lựa chọn căn phòng này cách xa phòng khách chính vì muốn ít chung đυ.ng với Chu Yến Lâm nhất có thể.

Lưu Húc đã đi cùng với Thẩm Tinh Dao lựa chọn phòng ở, đến khi cô chọn lựa xong, anh ta mới tạm biệt xoay người rời đi.

Khi Lưu Húc chuẩn bị đi, Thẩm Tinh Dao đã gọi anh ta lại

“Trợ lý Lưu!”

Lưu Húc xoay người lại nhìn cô: “Phu nhân còn có chuyện gì muốn phân phó?”

Thẩm Tinh Dao lắc đầu nói: “Trợ lý Lưu mỗi ngày đều bận rộn với công việc, thời gian về nhà còn không có, đừng nói đến cùng vị hôn thê của anh hẹn hò. Vừa rồi trợ lý Lưu điện thoại tôi không cẩn thận nghe thấy một ít, vị hôn thê của anh đối với chuyện lần này anh đột xuất đi công tác có vẻ không vui. Tôi chỉ nghĩ rằng con gái trời sinh đã yêu thích sự lãng mạn, lần này trợ lý Lưu đi công tác khi trở về không cần phải thông báo cho cô ấy biết chỉ cần mang theo quà về thôi, anh về nhà có thể tạo bất ngờ cho cô ấy , tôi chắc rằng vị hôn thê của anh nhất định rất vui vẻ khi nhìn thấy anh, sẽ không tức giận nữa.”

Vừa rồi lúc ăn dưa của vị hôn thê Lưu Húc, khẳng định lúc này cô ta đang cùng người tình cấp trên của mình chơi rất hăng đây, cô ta rất thích dẫn người về nhà khi Lưu Húc đi công tác. Nếu Lưu Húc trở về mà không nói tiếng nào, khả năng rất cao sẽ “trùng hợp” đυ.ng phải người tình của cô ta.

Hiển nhiên, Lưu Húc không ngờ rằng Thẩm Tinh Dao gọi anh ta lại chỉ để nói những thứ này, vẻ mặt anh ta lộ vẻ kinh ngạc, nói: “Tôi đi công tác không nói thời gian quay về, cô ấy không bởi vì vậy mà càng tức giận hơn sao?”

Quả nhiên anh ta là một người đàn ông thẳng như thép, không hiểu gì về phụ nữ.

Thẩm Tinh Dao hướng dẫn từng bước: “Không đâu, có lẽ thời điểm không thấy anh sẽ tức giận, nhưng khi nhìn thấy rồi thì không giống nhau, nhưng dù ở tình huống nào, phụ nữ đều sẽ rất vui mừng!”

Sau nhiều lần nói chuyện qua lại, cuối cùng lời đề nghị chân thành của Thẩm Tinh Dạo đã thuyết phục người người đàn ông thẳng như thép này.

[Cô xấu thật! Chỉ sợ không phải niềm vui bất ngờ mà là cú sốc trời giáng thì đúng hơn!]

Sau khi Lưu Húc rời đi, hệ thống đột nhiên lên tiếng.

Không có người ngoài ở đây, Thẩm Tinh Dao cũng không còn chú ý đến hình tượng, cô ngồi xuống ghế sô pha rồi ngã xuống, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà mà không có tiêu cự.

[Tao còn có thể làm gì bây giờ? Các nón xanh trên đầu Lưu Hứu dày chắc quá, chẳng lẽ anh ta phải mang nó đến khi kết hôn? Anh ta đối với tao cũng khá tốt, tao không thể xem như cái gì cũng không thấy được?!]

Sau khi đi vào thế giới này, Lưu Húc là người đầu tiên đối xử tốt với cô và cũng người đầu tiên giúp đỡ cô, tuy rằng việc này ngay cả bản thân Lưu Húc cũng không biết.

Có lẽ từ nhỏ cô nhận được quá ít, nên Thẩm Tinh Dao luôn nhớ mãi ân huệ của người khác.

Tiền tài, địa vị, vật chất đối với Lưu Húc đều không thiếu, nhưng vị hôn thê này của anh ta thật sự quá kém, đối phương không chỉ xây một cái thảo nguyên xanh mướt trên đầu anh ta, mà còn mua một tặng một, mua lớn được nhỏ.

Hệ thống không có tình cảm như con người, không thể đồng cảm với Thẩm Tinh Dao, còn nói mát: [Đúng, đúng, anh ta mang quà trở về sớm muốn tạo ra niềm vui bất ngờ cho vị hôn thê của mình, đúng lúc bắt gian tại giường luôn, anh ta chắc chắn sẽ rất biết ơn cô!]

Thẩm Tinh Dao:……