Chương 66: Ngoại truyện 3: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn

“Tố Tố, mở cửa được không?”

Cách một cánh cửa thật dày Hàn Dẫn Tố cũng có thể nghe ra trong giọng nói của Phương Chấn Đông đầy uy hϊếp lại nảy ra mấy phần khẩn trương nhìn khóa cửa xác nhận đã khóa kỹ càng liền nhanh chóng quay lại tủ đầu giường thấy bên trong có một chìa khóa dự bị mới vỗ ngực một cái thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên phát hiện bên ngoài tự dưng sao không thấy động tĩnh gì, đây chẳng phải là tác phong của Phương Chấn Đông? Hàn Dẫn Tố níu lấy khăn tắm nhón chân lên, rón ra rón rén bước ra cạnh cửa, áp tai vào cánh cửa cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, hình như có tiếng nước chảy.

Hàn Dẫn Tố nhủ thầm: “Chẳng lẽ người đàn ông này lại sửa đổi tính nết, hay là nhịn không nổi đi tắm nước lạnh cho hạ hỏa rồi. Định mở cửa ra ngoài thăm dò đôi chút, hiện tại quả là không dám.

Cô hoàn toàn hiểu, bình thường Phương Chấn Đông vô cùng chiều cô nhưng nếu có chọc tới anh thì anh sẽ không nương tay!

Ý nghĩ đến đây Hàn Dẫn Tố không tự chủ mà rùng mình một cái, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi. Cô biết nếu mình giờ ra ngoài đầu hàng kết quả cũng tuyệt đối không có chút tốt hơn, người đàn ông kia chưa bao giờ biết khoan dung với tù binh.

Hàn Dẫn Tố dán chặt vào cửa nghe, hình như tiếng nước chảy đã ngừng, nghe được tiếng bước chân Phương Chấn Đông nện trên sàn nhà mỗi bước đi như dẫm vào lòng cô. Hàn Dẫn Tố khẩn trương đổ cả mồ hôi cũng bởi vì không thể đoán được người đàn ông này sẽ làm gì. Mình quá hồ đồ, nào có thể so với nhau được, nào có thể tính được Phương Chấn Đông với Hoàng Thế Nhân nhà Mộ Phong được. Hoàng Thế Nhân nhiều lắm cũng chỉ là tên gian thương còn Phương Chấn Đông nhà cô là quân nhân.

Hàn Dẫn Tố chợt nhớ tới Đoàn Tăng Cường của bọn họ trong hạng mục huấn luyện có môn khí công, một đấm có thể vỡ viên gạch thành hai nửa. Huống chi dục hỏa đang thiêu đốt, t*ng trùng lên não đồng chí Phương Chấn Đông không khéo lực bộc phát, lực phá hoại…..

Hơn nữa Hàn Dẫn Tố cũng rất rõ ràng anh dám một đấm đem cánh cửa này thành một lỗ thủng, đến lúc đó anh mà vào được, kết quả của mình….

Hàn Dẫn Tố co rúm lại thành một cục như con mèo, tâm thần bất an nghĩ ngợi chợt nghe bên ngoài giọng nói trầm trầm của Phương Chấn Đông lại vang lên:

“Tố Tố, anh nói một lần nữa, mở cửa cho anh!”

Hàn Dẫn Tố không dám có dũng khí đối đầu, nhỏ giọng lắp bắp một câu:

“Ừm. . . . . . Em thật sự mệt mỏi. . . . . .”

Bên ngoài trầm mặc mấy giây, không biết có phải Hàn Dẫn Tố nghe nhầm hay không mà cô nghe giống như có tiếng nghiến răng kèn kẹt.

Giọng anh có vẻ kiềm chế rất lớn:

“Cho em cơ hội cuối cùng, lập tức mở cửa cho anh!”

Hàn Dẫn Tố gặm gặm ngón tay của mình không chịu lên tiếng, cô nghe tiếng bước chân vang lên hình như càng ngày càng xa không khỏi khẽ thở dài một tiếng nhưng trong đầu chuông cảnh báo lại vang lên nói cho cô biết người dễ dàng buông tha thì không phải là Phương Chấn Đông.

Hàn Dẫn Tố vội vàng đứng lên, khom người gắt gao dính vào cửa, ngừng thở nghe động tĩnh bên ngoài, hình như có tiếng động ngoài cửa sổ…….

Hàn Dẫn Tố còn chưa tỉnh táo lại chỉ nghe tiếng cửa sổ mở sau lưng, cô kính ngạc quay đầu lại không khỏi thét lên một tiếng. Phương Chấn Đông từ cửa sổ nhảy vào, dưới thất kinh coi như là cô phản ứng nhanh trực tiếp mở chốt cửa thoát thân ra ngoài rồi chạy vào phòng tắm khóa trái lại mới tựa lưng vào tường thở dốc.

Đột nhiên phát hiện trên người trống trơn, vừa quay sang tấm gương thấy cả người trơn bóng, khăn tắm sớm không biết nơi nào? Cô vội vàng quơ tay lên kệ lấy khăn tắm chợt nghe sau lưng “két” một tiếng, cửa phòng tắm bị đá văng. Vậy là cô đã quên mình đặt toàn bộ chìa khóa trên tủ đầu giường rồi nên anh ta mới vào dễ dàng như vậy.

Hàn Dẫn Tố khẽ kêu một tiếng, khăn tắm trong tay chưa kịp quấn thì đã bị Phương Chấn Đông xé nát. Cô chống cự mấy cái, cái miệng nhỏ nhắn còn cố ngoan cố:

“Phương Chấn Đông. . . . . . em, em thật sự mệt mỏi…..á….ưm ưmm….”

Mấy từ lảm nhảm phía sau bị Phương Chấn Đông nuốt hết vào miệng, đôi tay nhỏ bé của cô vẫn không ngừng khước từ không muốn anh được như ý, nếu không chẳng phải cô đã uổng phí công sức trước đó sao? Ai biết anh sẽ dùng hình thức tàn khốc nào để tra tấn cô?

Phương Chấn Đông bị cô cản trở, bàn tay trực tiếp nắm đôi tay mảnh khảnh đưa lên cao, một cánh tay nữa vòng qua đầu gối cô trực tiếp đặt cô lên bồn rửa mặt. Kéo ra, thẳng tiến….

“Á….Ưm…..”

Cô không thể tự kiềm chế mà rên lên.

Phương Chấn Đông cúi đầu, dọc theo cái cổ thon dài mà hung hăng gặm cắn, há mồm ngậm vành tai tinh xảo hung hăng cắn một cái:

“Tiểu nha đầu, dám giở trò với anh sao? Nhìn xem hôm nay anh dạy dỗ em thế nào…..”

Bàn tay buông cổ tay cô ra, không đợi Hàn Dẫn Tố thoải mái trực tiếp xốc cô lên, kéo khăn lông ra gắt gao trói lấy.

Mặc dù hai người kết hôn đã lâu như vậy nhưng đến lúc này Hàn Dẫn Tố quả thật có chút sợ, xem ra anh đã bị cô chọc trúng rồi, không biết sẽ xuất ra chiêu gì để dọn dẹp cô đây?

Nghĩ đến đây cô vội vàng cứu vãn:

“Chấn Đông, Ưm…em sai rồi, thả em ra có được không? Chúng ta về phòng…..”

Giọng nói mềm mại mang theo cả thở dốc khiến cho người đàn ông tâm địa có sắt đá đến mấy cũng không thể chịu nổi, ngọn lửa trong mắt Phương Chấn Đông nhanh chóng vọt lên, hai tay trượt xuống từ đầu gối cô tới……

“Phương Chấn Đông, anh thả em xuống, anh lên một chút,……a….a…”

Hàn Dẫn Tố cực kỳ tức giận, thẹn thùng không chịu được, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng một mảnh, tư thế này….. Quả thật là khiến cô hoàn toàn mở ra mà anh thì đang thẳng tiến, chỉ cần cô cúi đầu có thể nhìn thấy được chỗ hai người kết hợp với nhau, đang va chạm thế nào,…..âm thanh kết hợp cùng với xuân thủy không dứt bên tai.

Làm Hàn Dẫn Tố hận không được lập tức ngất đi, nhưng hình như thân thể của cô tốt hơn trước nhiều cho nên không dễ dàng mà té xỉu, dưới kí©h thí©ɧ mãnh liệt của thị giác lẫn thính giác khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Mà cố tình sự khó chịu đó dần dần dâng lên khiến cô không biết đó là thoải mái hay thống khổ……

Phương Chấn Đông từ đầu đến cuối đều vô cùng mãnh liệt, hơn nữa tốc độ từ chậm đến mau, tốc độ, lực độ, cùng với tần số đυ.ng vào khiến Hàn Dẫn Tố vô cùng khó coi và ngượng ngùng. Lý trí dần dần sụp đổ trong nháy mắt, trừ không ngừng rêи ɾỉ ra cô không thể thốt ra một câu đầy đủ…..

Dưới ánh đèn sáng rọi, cô gái hoàn toàn lâm vào kí©ɧ ŧìиɧ tạo thành một đường cong tuyệt đẹp động lòng người. Tiếng rêи ɾỉ vừa như thống khổ vừa khó nhịn từ cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng vang vọng trong không khí khiến cho ngay cả không khí cũng bị khuấy nóng lên. Cả người cô nõn nà lộ một màu hồng phấn như hoa hải đường ngậm sương đêm, đôi ngực run rẩy như sắp nở rộ…..

Lúc Hàn Dẫn Tố thoáng lấy lại được lý trí thì khăn lông trói chặt cô đã được cởi ra, cánh tay mặc dù có thể tự nhiên hoạt động nhưng cũng không còn chút hơi sức nào. Trên thực tế toàn thân cô không ngừng run rẩy, cái loại tư vị hậu cao triều còn chưa tản đi thì cái vật cứng như sắt ở phía dưới, cự thú sau khi xâm lược cơ thể cô trải qua một hồi phát tiết còn chưa thỏa mãn còn chờ phát động…..

Cố nâng cánh tay mềm nhũn lên nhốt chặt cổ Phương Chấn Đông cầu xin khoan dung:

“Chấn Đông, em….em thật sự không được nữa, anh tha cho em lần này được không? Về sau em đảm bảo sẽ nghe lời anh…..”

Nói xong, cái miệng nhỏ nhắn còn nịnh hót dán đi lên môi mỏng của anh một cái. Mà đối với thức ăn ngon đưa tới miệng Phương Chấn Đông dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, hé miệng rộng ra nặng nề hôn cô cho đến khi cô không thở nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì nhịn thở quá lâu anh mới buông cô ra. Môi anh lại trượt đến xương quai xanh của cô nhẹ nhàng cắn một cái rồi nói nhỏ: “Tiểu lừa đảo nghĩ một đàng nói một nẻo, vừa rồi ai còn rêи ɾỉ hét lên hả?”

Hàn Dẫn Tố không đỏ mặt không được, anh lui về phía sau một chút lui ra ngoài, cô còn chưa kịp thở dài thì thân thể đã bị anh nhanh chóng quay ngược lại, cánh tay cô theo bản năng đỡ lên bàn cẩm thạch. Còn chưa trụ vững thì một chân đã bị anh nâng lên và mạnh mẽ đi vào…..

“A. . . . .”

Hàn Dẫn Tố suýt nữa xụi lơ thành một đống, bị cánh tay sắt sau lưng nhốt chặt lấy vòng eo, tiếp theo đó là cường thế công kích…..

Người đàn ông này cho tới bây giờ cũng không phải là người dễ nói chuyện, nghiêm túc mà nói có lúc nào đó cũng có chút phóng khoáng, hơn nữa bình thường đối với cô vô cùng cưng chiều. Nhưng nếu đã chọc tới anh thì anh sẽ hung ác mà dạy dỗ cô, hơn nữa tuyệt đối tránh không thoát. Mà thủ đoạn dạy dỗ của anh thì cho tới giờ vẫn chưa khác……

“Ưm…..”

Hàn Dẫn Tố mở mắt ra vừa đúng nhìn đúng hình ảnh mình phản chiếu trong gương không khỏi gắt gao nhắm mắt lại, mặc dù chỉ nhìn một cái nhưng cô cũng có thể thấy được mình ở trong gương có thể xa lạ và phóng đãng đến thế.

Hàn Dẫn Tố cũng không biết mình cũng có tiềm chất làm người phụ nữ phóng đãng nhưng bây giờ phát hiện chỉ cần ở bên cạnh người đàn ông này cô chính là một người phụ nữ phóng đãng không hơn không kém, giống như con dã thú ngủ yên trong lòng nhiều năm bị phóng thích.

Cô căn bản là khống chế được mình, thân thể, ý thức tất cả bị cảm giác kɧoáı ©ảʍ nguyên thủy nhất nhấn chìm. Trong ngực người đàn ông này, phía dưới, chợt lên chợt xuống, chợt nhanh chợt chậm, kɧoáı ©ảʍ cùng thống khổ làm cảm giác khó nhịn thống khổ không ngừng dâng lên….

“A…..”

Trong nháy mắt bộc phát ra giống như những bông pháo hoa nhỏ xinh đẹp giữa bầu trời đêm.

Cô gái vô dụng này lại hôn mê, Phương Chấn Đông nhẹ nhàng ôm lấy cô, đặt cô vào trong bồn nước ấm tắm cho cô rồi dùng khăn tắm bao lấy người cô ôm về phòng ngủ đem cô ôm thật chặt vào trong ngực mình thỏa mãn nhắm mắt lại. Trong lòng nghĩ nữ nhân vô dụng này lại hôn mê, Phương Chấn Đông nhẹ nhàng ôm lấy: “Có phải nên để cho vợ anh đi huấn luyện thêm mấy ngày? Hiệu quả quả nhiên nổi bật nha!”

Cô vợ nhỏ trong ngực như biết được ý nghĩ của anh hay sao mà rõ ràng ngủ mê man nhưng lại bất mãn rầm rì hai tiếng. Phương Chấn Đông mở mắt ra nhìn thấy miệng vợ anh không tự chủ cong lên hờn dỗi không khỏi bật cười, đưa tay véo cái mũi nhỏ khai ân:

“Hôm nay phục vụ chồng khá tốt cho nên tạm tha cho em!”

Nhẹ nhàng chậm chạp kéo qua chăn mỏng đắp lên hai người rồi nhắm mắt ngủ. Bên trong cửa sổ uyên ương đã nghỉ ngơi thì ngoài cửa sổ vừa đúng trăng sáng sao thưa, vừa đúng giữa đêm.