Chương 40

Hàn Dẫn Tố không cự tuyệt nổi đành hứng lấy nhiệt tình của anh. Lúc này Phương Chấn Đông hoàn toàn có thể gọi là gấp không thể nhịn được nữa. Hỏa khí nín mấy ngày trong nháy mắt bộc phát ra ngoài uy lực đến kinh người…….

Từ cửa trước đến phòng khách, rồi đến tận bên trong phòng ngủ. . . . . .Lúc Hàn Dẫn Tố bị anh đặt trên giường thì trên người đã không còn mảnh vải nào…..

Bàn tay mang theo những nốt chai theo đường con nhỏ nhắn mềm mại vuốt ve, cảm giác thô ráp nóng bỏng khiến cho Hàn Dẫn Tố không nhịn được mà run lên từng trận.

A…..Ưm….

Hàn Dẫn Tố rầm rì hai tiếng, không nhịn được rên nhỏ, mặc dù nghe thật nhỏ nhưng chút tiếng này cũng nhanh chóng bị người đàn ông trên người cắn nuốt vào bụng. Xâm lược dã mãn khiến Hàn Dẫn Tố không hề còn lực mà chống đỡ. Trong đầu cô xẹt qua một ý nghĩ, người đàn ông này hình như đang muốn nuốt cô.

Ưm…..A…

Cô không thể phản kháng nổi còn bị Phương Chấn Đông nhanh chóng đưa vào thế giới tìиɧ ɖu͙© cùng nhau cháy bỏng.

Phương Chấn Đông không thể cho phép lúc ở dưới thân mình mà cô gái nhỏ còn mất tập trung được. Đây chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất đối với đàn ông. Cô đoán không sai chút nào, nếu như có thể anh thật muốn đem xương cô nhai nuốt luôn. Vị của cô gái nhỏ này quả thật như thứ rượu cực phẩm, hưởng qua một lần rồi quả thật không thể từ bỏ nổi.

Trong sự kí©ɧ ŧìиɧ của mình, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt xẹt qua cô gái dưới thân anh đang thở hổn hển, đã bị anh xoa nắn thành một bãi nước. Tron mắt anh xông lên một tia kinh ngạc.

Trong phòng không mở đèn, ánh sáng có chút mờ ảo, rèm cửa sổ được kéo lên. Ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào giường lớn làm tất cả bao nhiêu cảnh đẹp giờ đây đã thu hết được vào tầm mắt.

Da thịt cô gái nhỏ trắng nõn dưới ánh trăng hiện lên một vẻ trong suốt, hồng hào sáng bóng như một loại bạch ngọc tốt nhất trên đời. Chạm tay vào ấm áp mang theo chút run rẩy giống như bông hoa quỳnh nở rộ dưới ánh trăng, xinh đẹp linh hoạt cùng mang theo loại xinh đẹp đến mê người.

Ánh mắt của nhắm thật chặt, cái miệng nhỏ nhắn có chút sưng đỏ khẽ mở ra mang theo tiếng thở dốc và rêи ɾỉ từ trong cổ họng vừa sung sướиɠ vừa thống khổ làm bao nhiêu kiêu ngạo và tự chủ của anh trong nháy mắt biến mất hết.

Trên thực tế, ở bên cạnh cô gái nhỏ này việc khắc chế và chịu đựng đối với anh là chuyện hoàn toàn buồn cười….

A…

Phương Chấn Đông không chút chậm trễ nào mà tiến vào…..

Hàn Dẫn Tố đột nhiên mở mắt ra, bị bất chợt xâm lấn khiến thân thể cô có chút đau đớn khó chịu mơ hồ. “Tiểu nam nhân” này cô có chút không thích ứng được.

Khẽ nhíu đôi mày thanh tú, trừng mắt nhìn người đàn ông này. Trong mắt anh toát ra ngọn lửa nhanh chóng lan tràn so với động tác kịch liệt của anh thì cô càng sợ hơn. Cô không khỏi lùi về phía sau nhưng lại phát hiện ở dưới thân người đàn ông này cô có muốn nhúc nhích cũng chịu.

Dĩ nhiên, Phương Chấn Đông cũng không cho phép cô lùi bước, anh hy vọng cô cùng anh có thể hiểu được cảm giác của nhau, có được kɧoáı ©ảʍ khi hai người chân chính hợp lại làm một, gần nhau không còn khoảng cách nào. Anh cực ưa thích cảm giác này.

Phía dưới cô gái nhỏ nhu nhược không chỗ nương tựa, đáng thương lại sợ sệt nhìn anh càng làm cho anh có cảm giác vừa muốn bảo vệ cô mà vừa muốn bắt nạt. Bắt nạt tất nhiên là anh không làm được nhưng trên giường anh nhất định phải có cô triệt để. Cô gái nhỏ là người phụ nữ của Phương Chấn Đông anh.

Phương Chấn Đông buông bàn tay đang giữ lấy cổ tay cô ra rồi nhanh chóng cầm lấy cổ chân mảnh khảnh đưa thật cao lên……

Theo tiết tấu điên cuồng của anh, tia lý trí cuối cùng của cô đã bị nát thành mảnh vụn….Lại hợp lại lần nữa….Qua lại mấy lần khiến cô đến lúc dường như cho rằng mình đã chết thì mảnh vụn đó lại không hợp lại nữa mà hóa thành những tia lửa sáng chói. Sauk hi lóe sáng lên thì tất cả lại trở lại yên bình…..

Lúc Hàn Dẫn Tố tìm về lý trí của mình thì tiếng kêu làm người ta ngượng ngùng không dứt đã tản đi mà mình thì đang thở dốc dồn dập khiến cho không khí càng thêm mập mờ.

Lần này cô rốt cuộc không giống như lần đầu vô dụng mà ngất đi, mặc dù trên cả hành trình có mấy lần cô cho là mình sẽ hôn mê nhưng cái loại sung sướиɠ đến cực hạn đó làm cô không có cách nào mà ngất đi được…..

Phương Chấn Đông nghiêng người để cho cô nằm ở trên người mình. Kéo chăn qua bao lấy hai người, bàn tay nắm cả hông cô khiến cái đầu nhỏ của cô dán vào l*иg ngực đang đẫm mồ hôi hưởng thụ cảm xúc sau cao trào…Cảm giác thỏa mãn và sảng khoái.

Cả người Hàn Dẫn Tố không còn chút hơi sức nào, muốn cử động cũng không nhúc nhích nổi. Mà bàn tay của Phương Chấn Đông thì vẫn đang giã chặt lấy eo cô căn bản là không thể nhúc nhích được. Còn bàn tay khác thì đang nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve mái tóc của cô, cảm giác cực kỳ thoải mái.

Cô có thể nghe rõ được tiếng tim đập của anh từ dồn dập đến chậm rãi, tiếng tim đập cũng giống như con người của anh, trầm ổn mà dứt khoát.

“Tố Tố, trước kia anh chỉ có một người phụ nữ chính là vợ trước Chu Á Thanh.”

Giọng nói của anh mang theo sự thỏa mãn và lười biếng, có mấy phần trầm khàn thật sự là khó có thể thấy sự dịu dàng ở đâu. Hàn Dẫn Tố mặc dù bất ngờ nhưng không có phản ứng gì. Đây là lần đầu tiên anh nói về điều này với cô, cô không biết phải đáp lại như thế nào.

Phương Chấn Đông cảm thấy mình nên nói rõ ràng những điều này, đời này anh sẽ có cô bên cạnh cho nên chuyện lúc trước anh cũng muốn cô biết. Anh không muốn tương lai hai người lại có sự hiểu lầm không đáng có, hơn nữa mặc dù ly hôn với Chu Á Thanh nhưng giao tình của hai nhà cũng có nên cũng không thể cả đời không gặp mặt.

“Á Thanh là người phụ nữ tốt……”

Cảm giác cô gái nhỏ trên người bỗng nhúc nhích, Phương Chấn Đông nắm cả hông cô xốc lên, bàn tay dời lên giữ lấy cái đầu nhỏ trực tiếp ra lệnh:

“Không cho phép suy nghĩ lung tung, nghe anh nói, mặc dù Á Thanh là người phụ nữ tốt nhưng bọn anh đã ly hôn, hôn nhân cũng chỉ duy trì có một năm. Anh vốn không hiểu vì sao cô ấy lại muốn ly hôn, trước em anh không quan tâm kết hôn với ai, có em rồi anh đã hiểu. Hôn nhân phải nên từ nên tảng cả hai cũng vui vẻ hạnh phúc, môn đăng hộ đối không phải là nền tảng vững chắc được. Tố Tố, em hiểu ý anh chứ?”

Thật lâu sau Hàn Dẫn Tố mới phục hồi tinh thần lại, người đàn ông này quanh co như vậy chẳng lẽ muốn thổ lộ với cô? Mà mờ mịt như vậy mà không phải là thẳng thắn thổ lộ hình như không phải là phong cách của Phương Chấn Đông?”

Hàn Dẫn Tố tò mò nghiên cứu nhìn vào mắt anh mới phát hiện điều lạ, trong đáy mắt đen hình như có tia quẫn bách xẹt qua. Điều này quả là hiếm có với anh, hơn nữa sau quẫn bách còn có chút mong đợi, một cái nhìn đầy hàm ý đang mong chờ nhìn cô.

Cô chợt cảm thấy buồn cười, nhớ tới lúc kể từ khi hai người biết nhau thì mình đã bị anh ép đến mức dường như không còn ngóc đầu lên được, vào giờ phút này cô cảm thấy mình thậm chí còn có càm giác hả giận nữa.

Cô đôi mày cô hờn dỗ nhếch lên, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Phương Chấn Đông nhưng miệng thì cứ như vỏ trai sống chết ngậm chặt không thèm nói một lời.

Phương Chấn Đông phát hiện mình cũng chỉ là người đàn ông tầm thường mà thôi, trừ hành động ra anh còn muốn biết trong lòng cô gái nhỏ đang nghĩ gì, muốn nghe từ cái miệng nhỏ có thể thốt lên những lời ngon tiếng ngọt. Ai ngờ cô gái nhỏ này nghe mà không chịu hiểu, hơn nữa mình đã ám hiệu rồi mà mò mãi vẫn không ra. Cô nghe không hiểu hay là đang giả bộ?à

Mặc kệ có phải giả bộ hay không thì phản ứng của cô khiến anh vô cùng bất mãn. Cái loại bất mãn này trực tiếp xông lên đại não thành hành động, anh cảm thấy mình cần thiết phải khiến cô vợ nhỏ hiểu rõ vấn đề.

Hàn Dẫn Tố cũng không được đắc ý bao lâu, cô rất nhanh liền phát hiện ngọn lửa trong mắt anh lại cháy rực lên lần nữa mà phía dưới lại cảm thấy cái gì đó đang cứng rắn. Cô vô cùng rõ ràng tiếp theo anh sẽ dọn dẹp cô như thế nào.

Cô cảm thấy eo đều như muốn đứt, vội vàng dùng cả tay chân, để nghĩ cách thoát khỏi Phương Chấn Đông nhưng dáng tiếc đã trễ. Sau một hồi trời đất rung chuyển thì cô lại bị Phương Chấn Đông một lần nữa đè xuống dưới…..

Bàn tay nhỏ bé của cô dùng sức đẩy anh, đấm anh, giọng nói cực kỳ tức giận:

“Phương Chấn Đông, anh tránh ra, ép em không thở nổi rồi, Phương…..A….Ưmmm…..”

Câu nói kế tiếp bị nuốt ngay, Phương Chấn Đông hôn cô đến mức trong nháy mắt cô quên mất đêm nay là đêm nao. Hiển nhiên lần này Phương Chấn Đông cũng không dễ dàng bỏ qua cho cô, sau khi hôn đủ vốn mới nắm lấy cằm cô bá đạo tuyên bố:

“Tố Tố nhìn anh, anh là Phương Chấn Đông, anh là người đàn ông của em, đời này là vậy…..”

Hàn Dẫn Tố dường như muốn tắt thở, thở dốc hai tiếng. Ánh mắt từ khuôn mặt như được điêu khắc tinh xảo của anh nhìn xuống người anh. Màu da ngăm đen vì tìиɧ ɖu͙© mà bắp thịt cuộn lên ở dưới ánh trăng như một mảnh sáng trong, mồ hôi theo thân thể anh nhỏ giọt xuống rơi vào tóc cô rồi biến mất. Mùi cơ thể nồng đậm chỉ thuộc về anh chui vào mũi cô rồi tiến thẳng vào lòng cô khiến cô không kìm hãm được mà xúc động.

Cô hiểu mình thích người đàn ông này, mặc dù cô vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận là bởi vì cô sợ. Cô sợ mình không xứng với anh. Cô sợ sau hạnh phúc sau khi mất đi cô sẽ không chịu đựng được. Lòng cô đã quá tang thương yếu ớt không thể nào chịu đựng thêm vận miệng nhấp nhô một lần nữa. Hơn nữa người đàn ông ưu tú như anh cô có thể giữ được sao?

Nếu như không phải là Phương Chấn Đông bá đạo như vậy thì có thể đời này, đời sau hai người cũng sẽ không có quan hệ gì với nhau. Nhưng ở trong lòng người đàn ông này cô vẫn cảm thấy được tương lai.

Người phụ nữ nào chẳng mong muốn đến tương lai, cô chợt nghĩ thông suốt, theo trái tim mình cũng tốt. Như Mộ Phong đã từng nói không thể vì Trịnh Vĩ là một con rắn độc mà xem tất cả đàn ông đều là dây thừng. Ít nhất cô đối với anh có niềm tin, mặc dù có mù quáng nhưng vô cùng tin tưởng.

Ánh mắt cô sáng chói đưa tay lên ôm lấy cổ của anh, đem môi mình dán vào môi anh. Phương Chấn Đông ngạc nhiên hồi lâu rồi mừng rỡ như đến vọt đến mọi tế bào. Hai bàn tay giữ chặt lấy gáy cô, trong nháy mắt quyền chủ động liền đổi sang cho anh.

Tất nhiên là cô gái nhỏ này phải thích anh rồi, từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, bây giờ anh mới có thể yên tâm. Dĩ nhiên anh hoàn toàn rõ ràng, cô gái nhỏ này một mực giấu kín, nếu như anh không dùng thủ đoạn bá đạo và cứng rắn sợ rằng muốn ôm được cô vợ nhỏ còn đợi lâu.

Anh không vội nóng nảy, dù sao thì đã ôm được cô vào lòng mình thì sớm muộn gì cô cũng sẽ thích mình. Thật ra thì anh vẫn cảm giác cô gái nhỏ này căn bản là thích anh nhưng chẳng qua là mạnh miệng không chịu thừa nhận mà thôi.

Nhưng bây giờ cảm thấy được trong lòng cô rõ ràng có anh, cái loại vui sướиɠ này đủ làm anh kích động không dứt….

Dưới ánh trăng đôi nam nữ kịch liệt dây dưa, hận không thể được vĩnh viễn dính vào cùng nhau mãi mãi không rời. . . . . . Phập phồng, kích động, thở dốc chồng chất với nhau, kí©ɧ ŧìиɧ châm ra lửa đưa màn đêm trong trẻo lạnh lùng cũng thiêu đốt thành triền miên.

Tác giả có lời muốn nói: thịt tức thị không, không tức thị thịt (niệm 1000 lần)…….