Sáng hôm sau, Bạch Triết bị đánh thức bởi hương thơm của cháo gạo trắng.
Từ trước đến giờ anh không hề nấu nướng gì trong nhà, một là vì không có thời gian, hai là vì anh lười nấu ăn, vì vậy một căn nhà bếp không gian mở được trang trí theo phong cách đắt tiền căn bản chẳng hề được dùng bao nhiêu lần.
Cơn đau đầu do cảm giác khó chịu sau khi uống rượu xuyên qua đầu anh như một mũi kim, anh cố gắng nhớ lại, nhưng cho dù thế nào cũng không nhớ ra ngày hôm qua mình đã về nhà bằng cách nào.
Cảnh cuối cùng trong trí nhớ của anh là Quý Cần Chương đã rót rượu cho anh, anh đoán Quý Cần Chương đã đưa mình về nhà, vì vậy liền cao giọng hét lên: “Anh Cần.’’
Trong phòng bếp vang lên một tiếng đinh, Bạch Triết từ trên giường ngồidậy, vừa xoa trán vừa đứng lên: “Anh Cần, anh đang quậy phá cái…’’
Khi Bạch Triết nhìn thấy người trước mặt, cũng vừa lầm bà lầm bầm hỏi xong: “Gì…Vậy…”
Anh loạng choạng ngồi trở lại giường.
Trên eo Đỗ Tử Kiêu đang quấn một cái tạp dề, một tay cầm thìa, tay kia cầm hủ muối, động tác y như một đầu bếp của gia đình, dựa người vào cửa, nhẹ giọng hỏi: “Anh kêu tôi là cái gì?’’
Đầu của Bạch Triết lại càng thêm đau.
“Sao cậu lại ở đây?’’, Bạch Triết thở dài hỏi.
“Tôi không ở đây thì ai ở đây?’’, Đỗ Tử Kiêu nói: “Quý Cần Chương sẽ ở đây sao?’’
“Mới sáng sớm cậu đừng có ghen tuông lung tung.’’, Bạch Triết buột miệng nói ra, sau khi nói xong lại thấy có gì đó không ổn, vội vàng cúi đầu bước ra ngoài coi như không có gì.
Đỗ Tử Kiêu bị hai chữ ‘’Ghen tuông’’ này của anh khiến cho tâm tình thoải mái, cũng không định tị nạnh so bì gì nữa. Hắn dựa người vào cửa, thân thể chặn hết nửa cánh cửa, nếu Bạch Triết muốn đi qua, thì phải nghiêng người để vượt qua hắn. Hắn giơ cái thìa lên, nhường đường cho Bạch Triết, khi anh đi qua có vô tình cọ xát lên vai hắn, thế mà hắn lại thấy vành tai của Bạch Triết đỏ bừng.
Xấu hổ sao?
Đỗ Tử Kiêu ngẫm nghĩ, nếu không như vậy thì cũng đâu còn cách giải thích nào khác, đúng không?
Hắn cầm cái thìa, cứ đứng đó cười khà khà như trúng giải độc đắc, sau khi cười xong liền quay người chạy theo anh.
Bạch Triết đang tắm trong phòng tắm, lúc Đỗ Tử Kiêu đi ngang qua, tiếng nước lộp độp mới bắt đầu, hắn dựa vào tường, đối diện cửa nói: “Sau khi tắm xong thì qua ăn sáng nha, tôi nấu cháo với chiên trứng rồi, còn xuống dưới lầu mua giò chéo quẩy và dưa muối nữa, mà này Bạch Triết, bây giờ anh sống ở chỗ này thật phiền phức, tôi đi bộ gần 20 phút mới tìm thấy một chỗ bán đồ ăn sáng, tôi chỉ không hiểu, những người sống trong các căn hộ cao cấp này chẳng lẽ không có nhu cầu sinh lý bình thường nào hay sao? Trước cửa khu chung cư mà không có bán bánh chiên, giò chéo quẩy, vậy mà còn gọi là chung cư sao…’’
Bạch Triết ở bên trong vừa thoa bọt xà phòng lên tóc mình, vừa nghe hắn nói lung tung lộn xộn, nghe xong cảm thấy thật cạn lời, nhịn không được ngắt lời hắn: “Sao tối hôm qua cậu lại đưa tôi về?’’
“Ồ, tại Quý Cần Chương chê anh phiền phức, vì vậy đã gọi điện thoại kêu tôi đến đón anh về.’’, ngay cả bản nháp Đỗ Tử Kiêu cũng không thèm đánh trước, mở miệng là đã nói xấu tình địch.
Bạch Triết tin lời hắn nói mới lạ: “Nhảm nhí!’’
“Thật mà!’’, Đỗ Tử Kiêu lớn tiếng nói: “Anh nghĩ thử xem, sau khi anh uống say vừa cắn người lại vừa đá người, còn liên tục lảm nhảm nói những lời khi say rượu, ai mà không chê anh phiền phức chứ? Cũng chỉ có tôi tấm lòng độ lượng, chịu cực chịu khó chăm sóc anh đến nửa đêm, sau khi hầu hạ anh ngủ xong, đến sáng sớm còn tận tâm làm bữa sáng cho anh…’’
Cắn người lại còn đá người, liên tục lảm nhảm nói những lời khi say rượu?
Bạch Triết nuốt nước bọt, đối diện với chính mình trong gương, vươn tay tắt van nước: “Tối hôm qua…Tôi đã làm những gì?’’
“Ai ya, cũng không có gì nghiêm trọng, anh không cần căng thẳng.’’, Đỗ Tử Kiêu thở dài một hơi: “Anh cứ nắm tay tôi, nói anh không muốn rời xa tôi, không thể không có tôi, đại loại chính là như vậy, còn nhân lúc tôi không chú ý, cưỡng ép hôn tôi hết vài cái thôi, không sao, không sao, tôi rất vui khi bị anh hôn, nếu như tối hôm qua anh còn chưa hôn đủ, đợi lát nữa có thể tiếp tục hôn.’’
Sau khi nghe hắn nói xong, Bạch Triết liền đưa tay che miệng mình lại.
Anh không quan tâm đến việc rửa sạch bọt trên người, trực tiếp cầm lấy bàn chải đánh răng, bóp một dải dày đặc kem đánh răng rồi cho vào miệng.
Anh cứ đánh răng không ngừng, trong đời Bạch Triết chưa bao giờ đánh răng kỹ như vậy, khi đánh được nửa đường, chợt phát hiện bản thân mình lại bị Đỗ Tử Kiêu lừa gạt một lần nữa.
“Phụt, phụt.”, Bạch Triết phun bọt kem đánh răng trong miệng ra, trực tiếp ném kem đánh răng lên cửa: “Đỗ Tử Kiêu, nếu tôi tin lời cậu nói một lần nữa, thì tôi chính là bị điên.”
Đỗ Tử Kiêu mỉm cười rời đi.
Sau khi Bạch Triết tắm xong, anh khoác áo choàng tắm bước ra ăn bữa sáng, Đỗ Tử Kiêu nhìn thấy anh từ xa đi tới, đặt bát cháo mới múc trên tay xuống bàn, trêu chọc nói: “Sao anh lại ăn mặc kín kẽ như vậy chứ? Tôi nhớ lúc trước không phải anh chỉ mặc quần đùi trong nhà thôi sao? Anh không thấy nóng hả?”
Bạch Triết không để ý đến hắn, đi tới bàn thấy có cháo trắng do hắn nấu, một dĩa giò chéo quẩy chiên giòn vàng ruộm, còn có trứng rán vàng đều hai mặt cùng một vài đĩa dưa chua ăn rất ngon miệng, bữa sáng này thật sự rất phong phú.
Anh đã được người khác phục vụ đến quen rồi, cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ khi Đỗ Tử Kiêu làm những chuyện này cho mình, nên đã trực tiếp ngồi xuống ghế bắt đầu dùng bữa. Đỗ Tử Kiêu tự giác ngồi xuống đối diện anh, thấy anh muốn húp ngụm cháo trước, liền dặn dò: “Coi chừng bị phỏng.”
Bạch Triết liếc hắn một cái rồi nuốt cháo xuống.
Trên bàn ăn vô cùng yên tĩnh, Bạch Triết là một người đàn ông nho nhã, trên bàn ăn anh sẽ không nói chuyện nhiều, nhưng Đỗ Tử Kiêu lại không nhịn được, hắn quan sát xung quanh, hỏi anh: “Sao anh không sống trong căn hộ gần phòng thu âm?”
Nơi Bạch Triết đang sống hiện tại đã được mua lại sau đó, lúc trước khi hai người còn ở bên nhau, phần lớn thời gian đều sống ở căn hộ gần phòng thu âm, nơi đó thường ít người lui tới. Sau này khi Bạch Triết đề nghị ly hôn, anh mới dọn ra khỏi căn hộ đó. Đỗ Tử Kiêu cứ nghĩ sau khi anh giành lại được căn hộ, sẽ quay lại đó sống, nhưng không ngờ anh vẫn sống ở đây.
Bạch Triết nuốt đồ ăn trong miệng xuống, trả lời ngắn ngọn: “Tôi thích sống ở đây.”
“Không phải lúc ly hôn anh nói không cần bất cứ thứ gì, chỉ cần căn hộ đó thôi sao?”, Đỗ Tử Kiêu hỏi: “Vậy sao bây giờ lại bỏ trống nó?”
Bạch Triết ngẩng đầu nhìn hắn: “Đó là quyền tự do của tôi, trái lại cậu mới là người không nói đạo lý, rõ ràng đã tặng cho tôi làm quà sinh nhật, vậy mà lúc ly hôn lại không biết xấu hổ đòi lại.”
Đỗ Tử Kiêu bị anh nói mỉa một câu, cứng cổ giải thích: “Vì vị trí căn hộ đó tốt, tôi rất thích!”
Bạch Triết cười nhạt nói: “Tôi cũng thích, nó gần phòng thu âm của tôi, thuận tiên cho công việc của tôi.”
Đỗ Tử Kiêu cạn lời, dù sao hắn cũng là một diễn viên, nên không thể nói căn hộ này gần phim trường, thuận tiện cho công việc của hắn được.
Trong các cuộc đấu miệng, Bạch Triết thường hiếm khi thắng Đỗ Tử Kiêu, thỉnh thoảng anh sẽ thắng được một lần, nhưng cũng thấy nó không có ý nghĩa gì cả.
Anh cúi đầu, sau khi ăn hai miếng trứng rán đã thấy không có khẩu vị gì nữa, đánh miễn cưỡng ăn thêm vài ngụm cháo, sau đó đặt đũa xuống.
“Sau này nếu không có chuyện gì thì đừng đến nhà tôi nữa.”, Bạch Triết nói.
Đỗ Tử Kiêu ngậm giò chéo quẩy hỏi anh: “Vậy nếu có chuyện thì có thể tới đúng không?”
“Có chuyện cũng không thể tới!”, Bạch Triết cau mày: “Cậu có biết chúng ta đã ly hôn rồi không?”
“Tôi biết.”, Đỗ Tử Kiêu nuốt mấy miếng giò chéo quẩy xuống bụng, rất không thuyết phục nói: “Nhưng cho dù có ly hôn thì chúng ta không thể gặp lại sao? Ly hôn chứ đâu có tuyệt giao, có rất nhiều người sau khi ly hôn rồi vẫn có thể tiếp tục làm bạn mà!”
“Đó là người khác, không phải chúng ta!”, Bạch Triết cũng nóng lên.
Đỗ Tử Kiêu ngơ ngác nhìn anh, hắn cảm thấy bản thân mình vừa nhận ra một hàm ý từ trong lời nói của Bạch Triết mà trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới.
“Bạch Triết, khi anh đề xuất ly hôn, có phải anh luôn mang thái độ không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa không?”, Đỗ Tử Kiêu hỏi.
Bạch Triết không trả lời hắn ngay lập tức.
Anh đưa tay đỡ đầu mình, cảm thấy không hề dễ dàng để kiềm nén cảm giác đau đầu đang cuồn cuộn ập tới này.
“Phải.”, qua một lúc lâu sau, anh nghe thấy chính mình nói: “Đúng là tôi đã nghĩ như vậy.”
Khó có được khoảng thời gian mà Đỗ Tử Kiêu im lặng.
Hắn luôn luôn cười đùa cợt nhả, có lúc còn không biết xấu hổ, nhưng sau khi Bạch Triết nói xong chữ “Phải” đó, hắn liền im lặng.
Hắn im lặng thu dọn bát đũa, im lặng dọn dẹp tất cả mọi thứ trong nhà bếp trở nên sạch sẽ, sau khi thu dọn xong xuôi, lai im lặng ngồi lên sô pha, đợi Bạch Triết thay quần áo, hai người liền cùng nhau ra ngoài.
Rất hiếm khi có thể nhìn thấy dáng vẻ hắn như vậy, Bạch Triết có chút hối hận, có phải câu nói đó đã quá nặng không, làm hắn bị tổn thương, anh đang định giải thích, lại không biết phải mở lời như thế nào.
So với những lời hay ý đẹp của Đỗ Tử Kiêu, quả thật cách ăn nói của Bạch Triết vụng về hơn rất nhiều.
Đội ngũ chương trình vẫn còn một số thủ tục tiếp theo cần sự hợp tác của bốn vị cố vấn, vì vậy Bạch Triết và Đỗ Tử Kiêu vẫn cần lên đài truyền hình một chuyến, hai người đi chung xe, Đỗ Tử Kiêu lái, Bạch Triết ngồi kế bên. Lúc đó đang là giờ cao điểm của buổi sáng, vòng xuyến bị kẹt cứng cứ như bãi đậu xe, Đỗ Tử Kiêu trực tiếp tắt xe, quay đầu nói: “Từ trước đến giờ tôi vẫn nghĩ cho dù chúng ta đã ly hôn, thì vẫn có thể làm bạn.”
Bạch Triết cười nói: “Bây giờ cậu cũng đâu có dùng thái độ của một người bạn để đối xử với tôi đâu.”
“Tôi không biết phải làm bạn với anh như thế nào?”, Đỗ Tử Kiêu nhíu mày thật chặt, nhìn có vẻ hắn đang thực sự rất khó chịu: “Tôi quen biết anh chưa được bao lâu đã bắt đầu thích anh rồi, căn bản hai chúng ta chưa bao giờ làm bạn, trực tiếp từ thầy trò thành người yêu.”
Bạch Triết cúi đầu ho khan một tiếng: “Chúng ta không nhắc đến những chuyện lúc trước có được không?”
“Được, vậy nói chuyện hiện tại.”, hai tay Đỗ Tử Kiêu cầm vô lăng, giống như sắp phát điên lên bởi sự đau khổ cùng cảm giác khó xử nói không nên lời này: “Vậy bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ học cách làm bạn của anh, có được không?”
“Được chứ.”, Bạch Triết cũng không đành lòng thấy hắn bối rối như vậy, bổ sung thêm một câu: “Muốn làm bạn thì bất cứ lúc nào cũng được.”
“Thật không?”, Đỗ Tử Kiêu hoài nghi nhìn anh.
Bạch Triết gật đầu, nghiêm túc nói: “Thật.”
Đỗ Tử Kiêu cau mày, giống như đang thử mức độ chân thành trong lời nói của Bạch Triết, quan sát Bạch Triết rất lâu.
Bạch Triết không hiểu hắn đang nghi ngờ điều gì, đang định nói gì đó để chứng minh bản thân mình không hề gạt hắn, đột nhiên anh thấy biểu cảm của Đỗ Tử Kiêu thay đổi.
Đôi lông mày nhăn nhúm dần dần giãn ra, đuôi mắt từ từ giương cao lên, trên khuôn mặt của Đỗ Tử Kiêu chợt nở ra một nụ cười vô cùng sáng lạn.
“Đây là anh tự nói đấy nhé!”, Đỗ Tử Kiêu cười lớn nói: “Chính anh đã nói chúng ta có thể làm bạn, vì vậy sau này đừng nhắc đến những câu đại loại như tôi không muốn gặp lại cậu nữa, nếu không anh sẽ tự vả vào mặt mình đấy, thầy Bạch à!”
“Đỗ Tử Kiêu, cậu!”, sau đó Bạch Triết mới nhận ra bản thân mình lại bị hắn kéo vào tròng một lần nữa.
Đỗ Tử Kiêu đạt được mục đích, tâm tình vui vẻ đến mức muốn trở thành khinh khí cầu để bay lên, ngay lúc xe phía trước đang chậm rãi di chuyển, hắn cũng khởi động xe, động tác vô cùng lưu loát nhanh gọn, hắn lái xe chạy vụt đi trong ánh mắt vô cùng tức tối của Bạch Triết.
Khi đến đài truyền hình, Bạch Triết trực tiếp mở cửa bước xuống xe, không thèm liếc nhìn Đỗ Tử Kiêu dù chỉ một lần, da mặt Đỗ Tử Kiêu dày như vậy, cho dù người ta không để ý đến hắn, hắn vẫn sẽ đi theo, vì vậy hắn liên tục đuổi theo Bạch Triết đến tận cổng đài truyền hình.
Cả hai người một trước một sau cùng đi đến, họ đều là những nhân vật làm mưa làm gió trong giới giải trí, vì vậy đã thu hút vô số sự quan tâm của đông đảo nhân viên.
“Đó là thầy Bạch đúng không?”, có người hỏi: “Sao anh ấy lại đến cùng với Đỗ Tử Kiêu vậy? Không phải hai họ…Luôn bất hòa sao?”
“Ừ ừ, không phải họ hẹn đi đánh nhau chứ?”, người bên canh giật mình hô lên.
“Sao có thể như vậy được…”, có người chen vào nói: “Những chuyện bất hoà gì đó chỉ là hiệu ứng truyền hình mà thôi.”
“Vậy tại sao hai người họ lại cùng nhau đến?”
Cả ba người đều không nói gì, họ nhìn Bạch Triết đi tới cửa thang máy, Đỗ Tử Kiêu thì đuổi theo sau, cúi người nói câu gì đó vào tai Bạch Triết.
Khiến tai của Bạch Triết lập tức đỏ bừng.
…Hóa ra là như vậy.
Cả ba cùng nhìn nhau với ánh mắt mang đầy ẩn ý, trăm miệng một lời nói: “Thôi xong.”