Một chân Đỗ Tử Kiêu đẩy cửa mở ra, dung khuỷu tay bật đèn trên vách lên, mượn ánh sáng trực tiếp đặt Bạch Triết lên giường.
Sau khi nằm xuống, Bạch Triết liền tự giác cuộn tấm chăn lên, ngủ thϊếp đi trong tư thế nằm sấp. Đỗ Tử Kiêu không muốn anh nằm sấp, hắn từng nghe trên mạng nói, nếu nằm sấp thì ngủ không ngon, thế là hắn liền lật người Bạch Triết lại, sau đó đi lấy nước lau mặt cho Bạch Triết, qua một lúc khi hắn quay lại với chậu nước trên tay, phát hiện Bạch Triết lại nằm sấp như lúc nãy.
Thôi bỏ đi, anh thích nằm sấp thì cứ nằm sấp đi, Đỗ Tử Kiêu không còn cách nào khác, thử nhiệt độ nước trước, sau đó vắt khô cái khăn đã nhúng nước, lau mặt cho anh.
Bạch Triết ngoan ngoãn nằm đó, mặc cho người khác lau mặt mình, sau khi Đỗ Tử Kiêu lau mặt xong còn lau tay cho anh, sau khi lau xong tay thì đi đổi chậu nước, sau đó lau lại từ đầu cho anh lần nữa.
Sau khi lau người một hồi, Đỗ Tử Kiêu duỗi tay ra, độ lực vừa phải búng tên lỗ tai Bạch Triết một cái.
Bạch Triết đã ngủ say, nên anh không có phản ứng gì.
Đỗ Tử Kiêu lại búng thêm một cái nữa, Bạch Triết dụi mặt mình vào gối, khẽ càu nhàu một tiếng.
Thấy vậy Đỗ Tử Kiêu liền biết anh ngủ cũng chưa sâu lắm, thế là cúi người xuống, kéo nhẹ lỗ tai anh, dịu dàng nói: “Bạch Triết, có phải anh bị ngốc không?’’
Bạch Triết ôm lấy tấm chăn bông dưới người mình, lông mi liên tục run lên, giống như đang muốn mở mắt ra, nhưng lại anh mở không nổi.
Tâm tình của Đỗ Tử Kiêu đột nhiên trở nên vô cùng tốt, vừa nâng cằm Bạch Triết dậy lau mặt cho anh, vừa mắng: “Anh đúng là tên ngốc mà, anh nghĩ thử xem, cái tên Quý Cần Chương đó rõ ràng có ý đồ xấu, vậy mà anh còn đi chung với hắn ta làm gì? Ai mà không biết tửu lượng của anh kém, chỉ một ly liền gục, nếu muốn tốt cho anh thì sẽ khuyên anh đừng uống, còn nếu có âm mưu nào đó mới không ngừng rót rượu cho anh, may mà hôm nay có tôi ở đây, bằng không không biết anh sẽ bị hắn ta làm cái gì nữa, anh có biết không?’’
Hắn cúi đầu xuống, hôn một cái thật kêu lên mặt Bạch Triết.
“Thì cứ kêu người tới giải quyết.’’
Bạch Triết cau mày, bộ dạng như rất không đồng tình.
So với Đỗ Tử Kiêu, Bạch Triết thực sự không hề giống một người đã lăn lộn trong giới giải trí ngần ấy năm, trong cái giới hỗn loạn này, Đỗ Tử Kiêu làm quen còn chưa được bao lâu, cái chiêu thức thấy người thì nói tiếng người, gặp quỷ thì nói tiếng quỷ, hắn đều đã học được rồi, khi gặp người khác, trước tiên phải theo thói quen tiếp chuyện, sau đó mới tìm hiểu đối phương có mục đích gì mà lại tới đây, nhưng Bạch Triết lại không phải như vậy, anh luôn đối xử chân thành với tất cả mọi người, rất ít khi nghi ngờ người khác, cũng không bao giờ nghĩ xấu về người khác, có lẽ cũng vì vậy mà không có ai dám có mưu đồ xấu gì với anh, giúp anh tồn tại trong giới này lâu như vậy, nhưng không ngờ khả năng đáp trả lại của anh cũng không kém.
Vào ngày đầu tiên Đỗ Tử Kiêu quen biết Bạch Triết, hắn đã biết Bạch Triết là kiểu người đơn thuần.
Kỳ thực Bạch Triết hiểu rất rõ quy tắc sinh tồn trong giới giải trí, nhưng hiểu và thực hiện nó lại là hai chuyện khác nhau, anh đã sống theo một cách thức khác.
Nhiều lúc Đỗ Tử Kiêu thường nghĩ rằng trong lòng Bạch Triết nhất định là một tiểu hoàng tử không hiểu chuyện đời, anh chỉ chuyên tâm nghiên cứu và yêu thích âm nhạc bằng cả trái tim mình, khi người khác đang kiếm được tiền từ âm nhạc, thì anh đang suy nghĩ làm sao mới có thể viết ra một bài hát hay hơn, ngoài âm nhạc, anh còn thích chơi đồ chơi mô hình, trong nhà ngoài các album âm nhạc nổi tiếng từ khắp các nơi trên thế giới, còn lại đều là mô hình Transformers. Sau khi Bạch Triết yêu đương với Đỗ Tử Kiêu, có lần khi về đến nhà đã thấy anh ngồi trên thảm, vừa nghe những chiếc đĩa mới mua, vừa tự lắp ráp mô hình của mình, dáng vẻ anh lúc đó vô cùng tập trung, trông thật sự cực kỳ đẹp mắt.
Bởi vì vậy mà Bạch Triết làm sao có thể nghi ngờ Quý Cần Chương? Anh chỉ nhớ những tình cảm thời niên thiếu với Quý Cần Chương, không có bất cứ nghi ngờ gì với Quý Cần Chương cả, huống hồ Quý Cần CHương còn là một cao thủ trong việc thu phục lòng người, với đẳng cấp của Quý Cần Chương, nếu muốn chơi đùa Bạch Triết thì đúng là dễ như ăn kẹo.
Đỗ Tử Kiêu giúp Bạch Triết lau mặt, sau đó cởi cúc áo chỗ l*иg ngực của Bạch Triết ra, muốn giúp anh lau người, khi cởi đến cúc áo trước ngực thì Bạch Triết bị đánh thức, anh đột nhiên nắm lấy tay hắn.
Đỗ Tử Kiêu cúi đầu hỏi có chuyện gì vậy, sau khi Bạch Triết nhìn rõ người này là ai, vẻ phòng bị trong mắt mới buông lơi, dáng vẻ say ngà ngà lại che phủ lên con ngươi anh lần nữa.
“Hôm nay tôi thấy rất vui.’’, anh khẽ lầu bầu, giọng điệu mơ hồ nói: “Thật đó, tôi thấy vô cùng, vô cùng vui vẻ, đây là ngày hạnh phúc nhất trong đời của tôi.’’
Đỗ Tử Kiêu hừ một cái: “Không phải lần trước khi tôi tổ chức sinh nhật cho anh, anh cũng nói đó là ngày hạnh phúc nhất trong đời của anh sao? Hừ, hóa ra là anh đã gạt tôi.’’
“Không có…Không có gạt cậu…’’, Đỗ Tử Kiêu lật người Bạch Triết lại, khiến l*иg ngực của anh lộ ra ngoài, bị Đỗ Tử Kiêu dùng chiếc khăn ấm lau lên, làm anh cảm thấy cực kỳ thoải mái.
“Thật không?’’, Đỗ Tử Kiêu tiến lại gần anh, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng xấu xa: “Không gạt tôi thật sao?’’
“Ừm…Không có gạt cậu…’’
“Hỏi anh cái gì, anh cũng sẽ trả lời thật lòng sao?’’
“Ừm.”
Đỗ Tử Kiêu ném chiếc khăn vào trong chậu, bắt đầu bức cung: “Một cộng một bằng mấy?’’
“…Hai.’’
“Giữa mặt trời và mặt trăng, cái nào lớn hơn?’’
“…Mặt trời.’’
“Nếu như có tiền, anh sẽ dùng vào việc gì?’’
“…Mua đĩa nhạc.’’
“Anh có thích Quý Cần Chương không?’’
‘’…’’
Đỗ Tử Kiêu khẽ nuốt nước miếng, trong lòng cực kỳ hồi hộp, sợ sau giây phút Bạch Triết do dự này, sẽ nói ra đáp án mà hắn không muốn nghe.
Sau đó hắn nghe thấy Bạch Triết chắc như đinh đóng cột nói: ‘’Không thích.’’
Đỗ Tử Kiêu mỉm cười.
‘’Vậy anh có thích Đỗ Tử Kiêu không?’’
Bạch Triết lại do dự.
Đỗ Tử Kiêu dẫn dắt anh từng bước: ‘’Không sao đâu, anh không cần trả lời vội vàng, cứ suy nghĩ cho thật kỹ, sau đó hãy nói thật cho tôi biết.’’
Bạch Triết không lên tiếng, ngoan ngoãn nghe lời, chìm trong suy nghĩ.
Đỗ Tử Kiêu ngồi bên giường chờ đợi, đợi, rồi lại đợi, đợi rất lâu, nhưng vẫn chưa thấy Bạch Triết trả lời.
Hắn khẽ cau mày: ‘’Bạch Triết, anh nghĩ kỹ chưa? Anh có thích Đỗ Tử Kiêu không?’’
Bạch Triết đang điềm tĩnh nhắm mắt lại, phát ra tiếng hô hấp kéo dài và đều đặn.
Đỗ Tử Kiêu tiến lại gần khuôn mặt anh, đáng tiếc phát hiện ra rốt cuộc Bạch Triết đã thực sự ngủ say rồi.