Sau khi Tiểu Quế kéo Đỗ Tử Kiêu đi, Trình Lâm đang đứng ở cửa mới xuất hiện.
Cô nhướng mày nhìn Bạch Triết đang đứng cách đó vài bước, khiến Bạch Triết không nhịn được mỉm cười: “Thì ra là cô gọi Tiểu Quế tới đây.”
“Nghệ sĩ nhà cậu ấy ngày ngày đều khiến cậu ấy lo lắng, suốt ngày chạy đông chạy tây, mọi người đều là đồng nghiệp, tôi thấy cậu ấy tìm cậu ta đến mức gấp gáp, cho nên mới muốn giúp đỡ chút thôi.”, Trình Lâm đi tới, đặt chiếc ghế mà Đỗ Tử Kiêu vô tình đá trở lại vị trí ban đầu.
Bạch Triết bất lực lắc đầu.
Trình Lâm và Tiểu Quế là bạn cùng phòng thời đại học, khi còn đi học còn là đối thủ của nhau, cùng tranh giành học bổng và bạn trai, sau đó còn thi xem ai là người tìm được việc làm đầu tiên.
Sau đó không biết như thế nào mà cả hai lại cùng trở thành người đại diện, một người thì phụ trách bậc thầy xuất sắc trong âm nhạc, một người thì phụ trách về tiểu thịt tươi đang nổi tiếng, không cần phải đoán đương nhiên là bận tối mặt tối mày.
Trước kia khi Bạch Triết và Đỗ Tử Kiêu ở bên nhau, hai người còn giữ được hòa khí ở bề ngoài, sau này khi Bạch Triết đề nghị ly hôn, hai người Bạch Đỗ còn chưa kịp làm gì, hai người bọn họ đã có một cuộc chiến riêng trước rồi.
“Đỗ Tử Kiêu không có làm gì anh đúng không?”, Trình Lâm khó chịu nói: “Cậu ta đúng là một tên thần kinh!”
Bạch Triết không nhịn được mỉm cười, trấn an cô: “Đúng đúng đúng, cậu ấy quả thực là một tên thần kinh.”
“Sau này tránh xa cậu ấy ra một chút!”
“Được được được, tuân mệnh.”
‘Tôi không nói đùa đâu!”, Trình Lâm quay mặt lại, nghiến răng như sắp cắn người: “Tính tình của thầy Bạch tốt quá rồi, anh làm gì mà để cậu ta ức hϊếp anh thành dạng này? Chẳng lẽ…Anh vẫn còn thích cậu ta?”
Bạch Triết sững sờ một lúc, câu nói “Tôi nói không còn yêu anh nữa khi nào.” mà Đỗ Tử Kiêu buột miệng nói ra khi hắn tức giận đột nhiên vang lên trong tâm trí anh.
Giống như muốn nhanh chóng loại bỏ câu nói đó ra khỏi đầu, Bạch Triết buột miệng nói: “Tôi không còn thích cậu ấy nữa rồi.”
“Ừm, vậy cũng còn may, loại người tồi tệ như cậu ta không xứng đáng được anh thích.”, Trình Lâm vừa nói, vừa giúp Bạch Triết sắp xếp những đồ đạc mà anh để trên bàn: “Nói mới nhớ đúng là chỉ có Quý tiên sinh mới là người tốt, không bao giờ ép buộc anh làm những chuyện mà anh không muốn. Cũng giống như mới vừa nãy, nếu anh không muốn gặp anh ta, nhất định anh ta sẽ không bao giờ mặt dày đeo bám.”
Bạch Triết nhẹ nhàng lên tiếng đáp lại, cúi đầu giúp Trình Lâm thu dọn những tài liệu lộn xộn trên bàn, bây giờ tâm trí anh có hơi rối bời, muốn mượn cớ thu dọn tài liệu để giúp mình ổn định lại tâm trạng một chút, nhưng có một số lời nói cứ như một dòng nước lũ cuồn cuộn, ngay cả bản thân anh cũng không kiểm soát được cứ để nó trào ra.
“Anh Cần…Đúng là anh ta sẽ không ép buộc tôi.”, anh nghe thấy bản thân mình nói với một giọng điệu chậm rãi nhưng lại đầy chua chát: “Nhưng có đôi khi anh ta lại cắt đứt mọi con đường trốn thoát của tôi, khiến tôi không còn bất cứ lựa chọn nào khác ngoại trừ anh ta.”
Bạch Triết đã từ chối sự đầu tư của Quý Cần Chương, khiến tiền vốn của công ty âm nhạc lại gặp vấn đề một lần nữa, nhưng may là trời không tuyệt đường người, ngay lúc này lại có một người giàu có đứng ra, tỏ ý mình rất có hứng thú đối với chuyên ngành này, bằng lòng bỏ tiền đầu tư cho công ty âm nhạc của Bạch Triết, Bạch Triết đã hẹn đối phương ăn cơm vào buổi trưa, dự định trong lúc ăn cơm sẽ bàn bạc cụ thể hơn về việc hợp tác trong tương lai.
Vốn dĩ Bạch Triết sẽ đi cùng Trình Lâm, cũng đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, nhưng đột nhiên Trình Lâm nhận được cuộc gọi khẩn cấp, nên cô đã bị gọi đi, vì vậy Bạch Triết chỉ có thể đến đó một mình.
Anh đi thang máy xuống lầu, sau đó đi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, tìm được chiếc xe của mình, trong lúc anh định khởi động, vừa định lên ga lái xe đi, đột nhiên có một bóng đen vọt ra, chạy thẳng đến chỗ anh.
Chân Bạch Triết lập tức phanh xe lại, lúc đó xe của anh dừng lại cách đối phương chỉ có 0,5 mét, nếu như anh phản ứng chậm hơn một chút, có lẽ đã trực tiếp va chạm vào nhau rồi.
Bạch Triết sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hạ cửa kính xe xuống, tức giận nói: “Đỗ Tử Kiêu, cậu muốn chết phải không?”
Đỗ Tử Kiêu dựa người vào cửa sổ xe, mặt mày tươi tắn nói: “Nguôi giận đi, đừng nổi nóng.”
Bạch Triết thở dài một hơi, hỏi hắn: “Cậu đang muốn chơi trò gì vậy?”
Đỗ Tử Kiêu không nói câu “Chơi anh.” nữa, hắn sợ Bạch Triết sẽ cho hắn một cái bạt tai nữa: “Tôi muốn đi nhờ xe anh một chút, có được không?”
Bạch Triết cau mày.
“Xế chiều tôi còn phải đến đoàn phim, có một cảnh quay hết sức quan trọng đang gấp gáp cần tôi quay cho xong, nhưng trùng hợp là xe bảo mẫu của tôi lại bị hư vào ngay lúc này, tôi có nói sẽ mượn một chiếc xe của tổ tiết mục, nhưng ai ngờ tổ tiết mục cũng không có xe, nên tôi chỉ đành xuống tầng hầm để chặn đầu một chiếc, không ngờ lại trùng hợp chặn ngay xe của anh.”
Đỗ Tử Kiêu nói dối không chút chớp mắt: “Thế nào, có thể cho tôi đi nhờ xe đến phim trường được không?”
Bạch Triết từ chối không chút suy nghĩ: “Xin lỗi, trưa nay tôi đã hẹn người ta ăn cơm rồi, không thuận đường đưa cậu đi.”
“Ăn cơm sao? Vậy thật là đúng lúc, tôi cũng chưa ăn cơm nè, anh có thể cho tôi ăn ké một bữa cơm luôn được không?”, Đỗ Tử Kiêu không chút xấu hổ nói.
Bạch Triết giễu cợt nói: “Không phải vừa rồi cậu mới nói có một cảnh quay quan trọng đang chờ cậu đến quay gấp sao?”
“Bây giờ thì không gấp nữa rồi, đạo diễn sẽ tự biết điều chỉnh sao cho phù hợp.”, Đỗ Tử Kiêu sợ Bạch Triết sẽ từ chối hắn lần nữa, thò một tay vào trong cửa xe, mở khoá cửa, sau đó hắn ngồi vào xe với tốc độ nhanh như chớp: “Đi thôi, trưa nay chúng ta ăn cơm ở đâu?”
“Cậu mau xuống xe đi!”, Bạch Triết nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải anh luôn được giáo dục đàng hoàng, thật sự anh đã hận không thể đưa chân đá Đỗ Tử Kiêu xuống xe: “Trưa nay tôi có hẹn với người ta ăn cơm để bàn chuyện công việc!”
“Thì anh cứ coi tôi như không khí là được rồi.”, Đỗ Tử Kiêu bất chấp tất cả, bất cứ lời nào cũng dám nói: “Hơn nữa, dù sao bây giờ tôi cũng đang nổi tiếng, nói không chừng đối phương là fan của tôi, một khi gặp tôi lập tức sẽ chết mê chết mệt, không cần anh bàn bạc, chuyện cũng sẽ tự nhiên thành công.”
“Người ta đã gần năm mươi rồi, còn là đàn ông nữa.”, Bạch Triết thật sự cạn lời.
“Chao ôi, anh đừng có nhiều lời như vậy nữa, mau lái xe đi.”, Đỗ Tử Kiêu đã dự định sẽ không xuống xe.
Bạch Triết không biết làm sao, duỗi tay lấy điện thoại ra, định gọi cho Tiểu Quế kêu cô dẫn Đỗ Tử Kiêu đi, nhưng Đỗ Tử Kiêu đã đi trước một bước, nhìn ra được ý đồ của anh, ngón tay hắn nhẹ nhàng kẹp lấy một chiếc điện thoại có dán hình hello kitty màu hồng, kéo nó ra khỏi túi quần.
“Điện thoại của Tiểu Quế đang ở đây nè.”, Đỗ Tử Kiêu mỉm cười đầy đắc ý.
Bạch Triết hung hăng trừng hắn một cái, sau đó khởi động xe lái đi.
Bạch Triết là một người thích âm nhạc, anh có thói quen mở đĩa CD để nghe nhạc vào bất cứ khi nào mình rảnh rỗi, dù là ca sĩ, hay bất kỳ thể loại nhạc nào, dường như anh cứ luôn có những đĩa CD nghe mãi không hết, cũng luôn cố gắng tận dụng thời gian để nghe từng cái.
Lúc này trong khoang xe có tiếng nhạc phát ra, người ca sĩ hát với một giai điệu vô cùng vui tươi bằng thứ ngôn ngữ mà Đỗ Tử Kiêu không thể nào hiểu được, khiến Đỗ Tử Kiêu nghe không nổi, hắn thò tay mở nắp hộp đựng đĩa CD trước mặt, lấy đĩa bên trong ra.
“Bây giờ anh đang phát thể loại nhạc nào vậy?”, Đỗ Tử Kiêu giơ từng chiếc đĩa bên trong hộp ra: “Cái này phải không? Cái này? Cái này? Hay là cái này?”
Bạch Triết liếc mắt nhìn một cái: “Cái bên tay trái.”
Đỗ Tử Kiêu nhìn người đàn ông mặc quần áo sang trọng trên bìa đĩa, chú ý nhận ra dòng chữ tiếng Anh nhỏ dưới hộp CD: “Ar…Argentina? Bạch Triết, bây giờ anh đã nghe tới nhạc của Argentina luôn rồi hả?”
Bạch Triết liếc nhìn hắn qua gương chiếu hậu trên đầu, không nói lời nào.
Dưới đáy hộp chỉ có một dòng chữ tiếng Anh nhỏ, Đỗ Tử Kiêu chỉ nhận ra đây chữ Argentina, ngoài ra hắn không nhận ra bất kỳ chữ nào khác được in trên hộp.
Hắn đặt hộp CD sang một bên, hỏi Bạch Triết: “Trước khi chúng ta ly hôn, có lần tôi đã đến Ý quay một bộ phim, có gửi cho anh hai album của các ca sĩ bản địa ở đó, anh có nhận được không?”
Sau khi nhận được hai album ấy không bao lâu, Đỗ Tử Kiêu đã bị bắt quả tang nɠɵạı ŧìиɧ ngay tại trận, nên bây giờ hắn vẫn không hề hay biết rốt cuộc Bạch Triết có nhận được hai album đó hay không.
“Nhận được rồi.”, Bạch Triết nói.
“Bài hát bên trong nghe có hay không?”, Đỗ Tử Kiêu hỏi.
Ngón tay đang cầm vô lăng của anh khẽ siết chặt lại: “Cũng được.”
“Tôi cảm thấy nó rất hay.”, Đỗ Tử Kiêu mỉm cười nói: “Còn tấm bưu thϊếp kẹp ở giữa album, anh cũng nhận được rồi phải không?”
“Ừm.”, Bạch Triết chuyển động vô lăng, rẻ sang hướng khác: “Những chữ trên bưu thϊếp là cậu viết sao? Toàn là những chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, tôi xem không hiểu gì cả.”
“Đó là tiếng Ý.”, Đỗ Tử Kiêu giễu cợt nói: “Đúng là không có trình độ.”
Bạch Triết cũng giễu cợt lại: “Cậu không cần khoe khoang ở đây.”
“Anh có muốn biết những chữ được viết trên đó có ý nghĩa không?”, Đỗ Tử Kiêu hỏi.
“Có ý nghĩa gì?”, thật lòng Bạch Triết cũng rất muốn biết.
Đỗ Tử Kiêu cười cười, thừa nước đυ.c thả câu: “Anh tự mình đi tra đi.”