Lâm Hổ Hổ kéo tôi ngồi xuống, thấp giọng hỏi: "Các cậu tiến triển đến đâu rồi?"
"Có hay không," Lâm Hổ Hổ bĩu môi, "kiss kiss?"
"Khẳng định có hay không?"
Lâm Hổ Hổ cùng tôi nói chuyện, còn Lâm Phàm cùng Tống Văn Cảnh thì ầm ĩ.
Trong lúc này, tôi đang uống rượu, liền lén nhìn Tống Văn Cảnh.
Tống Văn Cảnh rất tinh tường nhìn qua, hơi nhướng mày nhìn tôi.
Tôi nhìn ánh mắt anh từ từ di chuyển xuống dưới, cuối cùng đừng lại trên môi tôi.
Tống Văn Cảnh cư xử rất lạnh lùng trong bữa tiệc, khoảnh khắc anh ấy cụp mắt xuống, tôi nghe thấy môht giọng nói vàng lên bên tai.
[Rất dễ thương.]
[Muốn hôn.]
"Khụ khụ khụ..." Đang uống rượu tôi đột nhiên liệu nghẹn, bắt đầu kịch liệt ho.
"Sao vậy? Sao vậy?" Lâm Hổ Hổ vỗ nhẹ vai tôi, "Kiều Bảo, chuyện gì xảy ra với bạn vậy."
Tôi ho mấy tiếng, mặt đỏ bừng, Tống Văn Cảnh đi tới, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn tôi.
"Anh có thể..." Tôi thở hổn hển, khẽ cắn răng "Đừng suy nghĩ."
"Xin lỗi." Anh cụp mắt xuống, có chút vỗ tội "Việc này vượt quá tầm kiểm soát."
Anh đừng một chút, khẽ bổ sung,
"Anh sẽ tận lực khắc chế."
[......]
Oh shit***
** Một câu nói tục.
Lời này càng nghe thế nào cũng làm cho người ta thấy nghi ngờ.
"Cái gì? Cái gì?" Lâm Hổ Hổ ở bên cạnh tôi nghi ngờ: "Hai người đang nói cái gì vậy?"
Lâm Phàm cười nói: "Là một đôi tình lữ thích lừa gạt."
Hehe
"Đôi mắt này của tôi đã nhìn thấu quá nhiều."
34.
Tôi vốn tưởng rằng khi Tống Văn Cảnh biết tôi có thể đọc được suy nghĩ, anh ấy kiềm chế bản thân mình.
Nhưng tôi dần dần phát hiện ý nghĩ này của tôi đặc biệt đơn thuần.
Tống Văn Cảnh dường như... có cái gì đó không đúng.
35.
Khi tôi cùng Tống Văn Cảnh cùng nhau to tượng điêu khắc, ban đầu tôi muốn tặng cái đầu tiên cho Lâm Hổ Hổ.
Tống Văn Cảnh im lặng ngồi ở bên cạnh không lên tiếng. Nhưng tiếng lòng của anh ấy cứ vọng lên bên tai tôi.
[Liệu cô ấy có tặng nó cho mình đầu tiên không?]
Khoảnh khắc tôi nhìn lên, Tống Văn Cảnh cụp mắt xuống.
[Cũng không phải là không có quan hệ gì.]
Tống Văn Cảnh rõ ràng không nói một lời, nhưng tiếng lòng của anh đã nói lên tất cả.
Tôi mặt vô cảm đưa tượng đã tô trong tay, đưa về phía Tống Văn Cảnh.
"Cái này, dành cho anh."
Tống Văn Cảnh hơi nhướng mày, tựa hồ rất kinh ngạc.
"Không nghĩ đến em lại đưa nó cho anh."
"anh rất vui."
[Nếu có thể phía sau khắc tên mình là được rồi.]
Tôi mặt không biểu tình cầm trở về, thêm tên của Tống Văn Cảnh vào phía sau.
"Cảm ơn."
Tống Văn Cảnh cong môi, hiển nhiên là tâm tình rất tốt.
Tôi quay người lại định đi làm cùng Lâm Hổ Hổ, thì đột nhiên tay áo tôi bị kéo lại.
Tống Văn Cảnh đưa tác phẩm thủ công rất tinh xảo mà anh ấy đã hoàn thành, trên đó có khắc chữ "Kiều Bảo"
"Cái này cho em."
Tôi cầm tác phẩm điêu khắc, cảm thấy rất vui, nhưng vẫn dè dặt không cười thành tiếng.
Tống Văn Cảnh liếc nhìn tôi.
[Tại sao cô ấy không nói rằng thích nó.]
Tôi:???
[Miễn cưỡng nhận lấy nó thôi, ta hiểu mà.]
Tôi khẽ cắn răng: "Em rất thích nó."
"Tống Văn Cảnh, anh có thể trực tiếp nói cho em biết hay không?"
Tống Văn Cảnh nhìn bộ dạng xù lông của tôi, thấp giọng cười tành tiếng.
"Vậy em có thích không?''
Tôi cẩn thận ôm "Kiều Bảo" vào trong lòng, chân thành trả lời, "Em thật sự rất thích nó."
Tống Văn Cảnh nhìn tôi gật đầu: "Ân, anh cũng rất thích em."
Lời tỏ tình bất ngờ khiến tôi chết lặng tại chỗ.
Tống Văn Cảnh khom lưng, cúi đầu nhìn tôi. Một nụ hôn dịu dàng rơi xuống miệng tôi.
Tống Văn Cảnh hạ giọng, chậm rãi nói vào tai tôi.
"Anh thích em từ lâu rồi."