Chương 7

31.

Sau khi hai người chửi bới xong, chúng tôi liền tiến vào nhà ăn, Tống Văn Cảnh đột nhiên nhìn tôi.

Anh ấy không nói, nhưng tôi có thể nghe thấy giọng nói vô cùng mạnh mẽ của anh ấy.

[Vừa rồi cô ấy đã nói gì với Lâm Phàm.]

[Thật đáng tiếc.]

[ Tôi không nghe thấy.]

[Sẽ tốt hơn nếu cô ấy nói lại lần nữa.]

Xung quanh người đến người đi, tôi ghé sát vào người Tống Văn Cảnh, lặp lại một lần, "Em vừa nói, em cũng thích anh rất lâu rồi.]

Tống Văn Cảnh chớp chớp mắt, "Ở đây ồn ào quá."

[ Tôi không nghe thấy.]

Tôi lại tiến lại gần hơn, ở khoảng cách này tôi đã rất gần với Tống Văn Cảnh.

Ngẩng đầu thậm chí có thể nhìn thấy lông mi của anh ấy.

Anh ấy nhìn xuống tôi.

Tôi khẽ thì thầm: "Em chỉ...Ngô."

Vừa mới nói ra hai chữ, Tống Văn Cảnh đột nhiên cúi đầu lại gần.

Hơi thở của anh ấy phả ra một cách không chuẩn bị trước, một giây sau, một đôi môi ấm áp dán lên môi tôi.

Nụ hôn đột ngột lại dịu dàng, cơ thể tôi căng cứng trong vòng tay của Tống Văn Cảnh.

Đại não tôi trở nên trống rỗng.

Nhịp tim tôi dần dần tăng tốc theo nụ hôn này, tôi hơi khó thở.

Mơ mơ màng màng, tôi thấy Tống Văn Cảnh mơ hồ mở miệng.

Thanh âm hắn nhỏ nhẹ.

"Ân."

32.

Tôi hỏi Tống Văn Cảnh, đến cùng là bắt đầu từ khi nào anh để ý tôi.

Tống Văn Cảnh nắm tay tôi.

Anh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: "Em đoán thử xem."

Tôi suy nghĩ một lúc: "Cũng là sinh viên năm nhất ư?"

Tống Văn Cảnh lắc đầu: "Sớm hơn một chút."

Sớm hơn một chút, tôi nghĩ đó là ngày đầu tiên đến trường.

Bởi vì cũng ngày hôm đó, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tống Văn Cảnh trong đám đông.

Nhưng tôi lại không ngờ, Tống Văn Cảnh biết tôi sớm hơn, là từ rất lâu rồi.

Lần đầu tôi tiếp xúc với dương cầm. Giáo viên của tôi là mẹ Tống Văn Cảnh.

Tống Văn Cảnh kể rằng lúc đó anh để ý đến một cô gái đang tập piano.

Tôi đã khóc.

Ồn đến mức cậu ấy không thể hoàn thành bài tập về nhà ở sát vách.

Anh nằm xuống bên cửa sổ và nhìn xem đứa trẻ nào đang khóc suốt.

Sau đó liền thấy tôi nhét kẹo vào túi và khóc lớn.

Tôi nghĩ nghĩ, đích xác có việc đó.

Lúc ấy giáo viên dương cầm rất dịu dàng, sẽ đặt kẹo trong phòng. Nhưng không ngờ đó lại là kẹo của Tống Văn Cảnh.

Cuối cùng tất cả đều rơi vào túi tôi.

Tống Văn Cảnh thường xuyên tới nhìn xem, hôm nay tiểu hài tử** có khóc hay không.

**Tiểu hài tử: đứa bé, đứa trẻ, trẻ con nhưng con của người khác.

Anh nhớ rằng cô bé rất dễ thương ngoại trừ việc khóc.

Lúc đó anh nắm tay mẹ và hỏi đứa bé tên gì.

Anh ấy nói rằng đứa bé khóc lên nhìn dễ thương

Sau này nghĩ mỗi ngày đều nhìn đứa bé khóc.

Sau này dần dần anh và đứa bé chơi thân với nhau.

Anh nhớ rõ ràng trên cô tay đứa bé có một vết bớt hình trái tim

Lúc đó anh nói với tôi: "Em có thấy không?""

"Đây là con dấu trời ban, nếu về sau em lạc đường."

"Đó là cách tôi nhận ra em."

Sau đó, bởi vì nguyên do gia đình hai người thật sự tách nhau ra.

Cô bé đã rời xa thành phố, cũng không còn đến lớp nữa.

Kể từ ngày đó, anh nói rằng anh không gặp lại cô bé đó nữa.

Để an ủi anh, mẹ Tống Văn Cảnh nói rằng chỉ cần anh chăn chỉ học tập và luyện đàn là có thể tìm thấy đứa trẻ đó.

Tống Văn Cảnh thực sự tin điều đó.

Tin mười mấy năm.

Anh nói anh không tin lời nói dối trấn an đó.

Anh tin vào chính mình.

Anh ấy đã có giác quan thứ sáu ạnh mẽ từ khi nhỏ.

Nếu anh ấy nghĩ họ sẽ gặp lại, liền nhất định gặp lại.

Dù có muộn, dì phải đợi.

Anh ấy có đủ khả năng để chờ đợi.

Cho tới khi đến trường học, ở buổi gặp mặt tân sinh viên, nhìn thấy tên Bạch Kiều liền chớp chớp mắt.

Anh ấy liền biết, anh đã chờ đợi được.

33.

Bữa tiệc sinh nhật Lâm Phàm diễn ra vào cuối tuần.

Lâm Hổ Hổ thích náo nhiệt, đã cùng Lâm Phàm và mọi người cùng rời đi từ sớm.

Tôi cùng Tống Văn Cảnh đến nơi đã có rất nhiều người đến.

Lúc ăn cơm, Lâm Phàm cùng Lâm Hổ Hổ trở nên ồn ào.

Lâm Phàm đối với Tống Văn Cảnh luôn canh cánh trong lòng, chờ tôi rửa tay xong quay lại, Lâm Phàm đã thay tôi ngồi bên cạnh Tống Văn Cảnh.

Anh ta hung hăng rót rượu mời huynh đệ tốt của mình