28.
Tôi nhìn Tống Văn Cảnh, cho hắn biết tôi có thuật đọc tâm.
Trên mặt Tống Văn Cảnh lộ vẻ sợ hãi hiếm thấy.
"Thuật đọc tâm... đó là gì?"
"Kể từ lúc chúng ta hôn nhau, tôi đã có khả năng đọc suy nghĩ của cậu."
Tống Văn Cảnh:??
"Tôi có thể nghe thấy bất cứ điều gì cậu đang suy nghĩ trong lòng."
"Cái gì, cũng có thể nghe thấy."
Tống Văn Cảnh tựa hồ như nhớ lại cái gì, sắc mặt có chút tê dại.
Anh mím môi, giãy dụa nói: "Tôi không tin."
Tôi mỉm cười, cố gắng liệt kê cho Tống Văn Cảnh nghe.
"Anh đang nghĩ..."
Vừa mở miệng, sắc mặt Tống Văn Cảnh lập tức căng thẳng.
"Phải nghĩ biện pháp để cô ấy hôn mình lần nữa."
Tống Văn Cảnh sững sờ tại chỗ.
Anh chận rãi nhìn tôi, trong mắt hiện lên một tia ý vị không rõ.
"Vẫn còn..."
Tống Văn Cảnh mặt vô cảm nuốt nước bọt.
"Tìm lý do nào để cô ấy nói chuyện với tôi."
".... "
"Hôm nay trời mưa, cô ấy không mang ô mình sẽ đưa cô ấy về."
"Nếu cô ấy mang nó, mình sẽ vứt cái đang cầm trên tay đi."
"Vẫn còn..."
"Kiều Kiều ", Tống Văn Cảnh đột nhiên ngắt lời.
Anh tiến lại gần tôi, giọng nói có chút trầm thấp.
"Đừng nói nữa..."
Tống Văn Cảnh cụp mắt nhìn tôi: "Để anh nói."
29.
Người đàn ông tôi yêu cũng yêu tôi. Lần tụ họp trước cũng không phải ngẫu nhiên mà chính là do Tống Văn Cảnh tổ chức.
Vì một chàng trai khoa máy tính có tình cảm với tôi nên anh ấy đã tổ chức lần tụ họp này để gần gũi với tôi hơn.
Khi nam sinh máy tính kia biết được tôi tham gia bữa tiệc, cậu ấy cũng muốn tham gia nhưng lại bị Tống Văn Cảnh đá khỏi danh sách một cách tàn nhẫn.
Chỉ có Tống Văn Cảnh mới biết mục đích của cuộc tụ tập này.
Tống Văn Cảnh đứng tại chỗ trầm mặc mở ngày không lên tiếng, chỉ giơ tay lấy chiếc vòng ra khỏi hộp, cụp mắt xuống cẩn thận đeo vào cổ tay tôi.
Sau khi đeo nó vào, anh ấy hiếm khi nói điều gì trái ý mình.
"Tôi đã chọn cái này rất lâu."
"Kiều Kiều '', Tống Văn Cảnh cúi đầu nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi.
"Anh có thể theo đuổi em được không?"
30.
"Bang Bang."
"Bang Bang."
Âm thanh nhịp tim tôi nổ tung trong l*иg ngực.
Chiếc vòng tay được đeo vào cổ tay tôi, tôi rầm một tiếng nuốt khan nước bọt.
Tôi chưa kịp nói gì thì hai tiếng "Chết tiệt" đột nhiên vang lên phía sau tôi.
Tôi cùng Tống Văn Cảnh đều quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Phàm cùng Lâm Hổ Hổ đang đi tới phía chúng tôi.
Hai người vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Hổ Hổ phản ứng trước tiên: "Hai người đến cuối cùng là ai yêu thầm ai."
"Haha", Tôi cười gượng hai tiếng, gãi gãi đầu thầm nghĩ: "Yêu thầm người, người cũng thầm thương ta."
Lâm Hổ Hổ:???
"Chờ một chút?" Lâm Phàm cao giọng lao tới, "Cậu yêu thầm ai?"
Hắn liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới vài lần, nhạy bén nheo mắt lại.
"Xảy ra chuyện gì thế???" Lâm Phàm tựa hồ đột nhiên phản ứng lại, "Cậu đánh chủ ý lên người huynh đệ tôi à?"
"Đó là..." Tôi thì thầm, "Tôi đã thích anh ấy từ lâu rồi."
"Cậu có ý đồ xấu xa..."
Tống Văn Cảnh kéo Lâm Phàm lại, nói: "Đừng doạ cô ấy."
"?" Lâm Phàm tức giận quay đầu lại, "Cậu cho rằng đây không phải chuyện của cậu.""
"Tôi đã suy nghĩ rất lâu rằng có điều gì dó không ổn với cậu."
"Cậu thích tụ tập gì? Tại sao cậu đột nhiên thích đi ăn cùng người khác?"
"Tất cả đều là mượn cớ."
"Cậu thậm chí còn giấu nó với anh em của mình."
Tống Văn Cảnh nhìn huynh đệ tốt của mình nổi nóng, im lặng cười không phản bác.
"Đồ ăn ở căn tin số 8 rất ngon!" Nghĩ đến đây Lâm Phàm càng tức giận hơn, "Tôi đã lãng phí bao nhiêu ngày dậy sớm rồi."
"Không phải trước đó cậu đã nói là cậu thực sự thấy đồ ăn ở đó rất ngon sao?"
Lâm Phàm:???
Lâm Phàm im lặng, từ trong túi móc ra một điếu thuốc. Bật lửa trên zippo, nói: "Thấy anh em mình sắp thoát ế, răng tôi suýt gây hết."
Bản thân độc thân đã đáng sợ, nhưng việc huynh để mình thoát ế càng đau lòng hơn.