Chương 2

5.

Sau khi trò chơi bắt đầu, Tống Văn Cảnh liên tục thua và bị phạt liên tiếp uống rượu.

Ngay cả người anh em tốt của anh ngồi bên cạnh tôi cũng khó hiểu: ''Cậu trở nên gà như vậy từ khi nào thế.''

Tống Văn Cảnh tỏ ra bình tĩnh và nói: ''Tôi chỉ xui xẻo thôi, tiếp tục.''

Đúng như dự đoán, lần này anh vẫn thua.

Nhưng anh không chọn cách uống rượu buồn chán mà đưa mắt nhìn vào các lá bài. Người anh em tốt của anh nhìn thấy vậy liền vung tay ném thẻ bài lên bàn, vẫy vẫy tay:

''Đến, xem ta Cảnh ca lựa chọn cái gì.''

''Tốt hơn hết là nhảy ở nhà bên cạnh hahahahaha!''

Vẻ mặt Tống Văn Cảnh bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào lá bài trên bàn, tựa hồ đang do dự nên chọn cái nào.

Giây tiếp theo, tôi đột nhiên nghe thấy giọng nói của anh ấy.

(Chọn thẻ có nếp gấp.)

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ấy và nhìn vào những lá bài trên bàn.

Nếp gấp gì?

Cái nào có nếp gấp.

Tống Văn Cảnh chần chờ nhìn bài, bạn tốt của anh ấy thúc giục anh: ''Nhanh lên, nhanh lên.''

Tống Văn Cảnh nhìn quanh các lá bài và cuối cùng giơ tay chọn một lá bài.

Anh trông có vẻ thoải mái, giơ tay lên một chút, đầu ngón tay mân mê đầu thẻ bài. Thản nhiên nói: ''Chọn cái này.''

Huynh đệ tốt Hầu ca lo lắng mở ra, đột nhiên cười lớn.

''Ôi, ôi.''

''Này, đoán xem đây là gì!''

Anh ta cầm thẻ bài úp mở, chậm chạp không chịu nói gì, khiến Lâm Hổ Hổ ngồi bên cạnh tức giận.

''Nói xem trên đó đề cái gì?''

''Ồ, thẻ này, thẻ này...''

Lâm Hổ Hổ mất kiên nhẫn, xắn tay áo lên: '' Mau lên nếu không ta đánh ngươi!''

Huynh đệ tốt Hầu ca bị đấm mấy phát, cuối cùng cũng chịu đưa thẻ bài ra.

Ánh mắt anh ấy liếc nhìn tôi và Tống Văn Cảnh hai lần, cười hắc hắc mở tấm thẻ bài.

Tấm thẻ bị lật lại, tôi nhìn qua và đứng hình tại chỗ. Tình cờ thay, đó chính là tấm thẻ tôi lật trúng lúc đầu.

Mấy chữ quen thuộc "Hãy hôn những người xung quanh bạn một cách say đắm'' hiện ra.

Tôi nhìn chằm chằm vào tấm thẻ và thấy một vét gấp rất nhỏ ở góc dưới bên phải, nhịp tim tôi đột nhiên tăng lêи đỉиɦ điểm.

Người anh em tốt của Tống Văn Cảnh nhìn thẻ bài, nói với giọng điệu không rõ ràng: ''Thật trùng hợp, anh Cảnh.''

''Ừ, thật là trùng hợp.'' Tống Văn Cảnh vẻ mặt bình tĩnh, liếc nhìn tấm thẻ, khẽ gật đầu.

Tống Văn Cảnh liếc nhìn mọi người, giây tiếp theo anh ấy đột nhiên ngước mắt lên, đối mắt với tôi.

''.....''

Đột nhiên tim tôi đập mạnh. Đáy mắt Tống Văn Cảnh một mảnh đen tối, nhìn chằm chằm vào tôi vài giây, nhẹ nhàng hỏi.

''Tôi có thể không?''

6.

Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát.

Có thể....gì cơ?

Đó có phải điều tôi đang nghĩ đến không?

Lâm Hổ Hổ che miệng lại,tầm mắt đảo hai vòng nhìn tôi cùng Tống Văn Cảnh.

Cô ấy bật cười, ấn đầu tôi và trả lời thay tôi: ''Ừ, ừ, tất nhiên rồi, không sao đâu.''

''Chúng ta đều là những công nhân tốt, tuân thủ luật chơi.''

Tống Văn Cảnh liếc nhìn cô ấy rồi quay lại nhìn tôi. Im lặng chờ đợi câu trả lời của tôi.

Trong khi chờ đợi, Tống Văn Cảnh bình tĩnh bổ sung: ''Vừa rồi tôi không để tâm.''

''.....''

Hàm ý sâu sắc.

Tôi đã phối hợp với bạn, có qua có lại, bạn cũng phải phối hợp với tôi.''

''Không phải...tôi.''

Tôi còn chưa kịp dứt lời thì đột nhiên có người đẩy vai tôi, khiến cả người tôi nghiêng về phía Tống Văn Cảnh.

Trong cơn hoảng loạn, tôi cảm thấy có một đôi bàn tay đang ôm lấy mình. Giây tiếp theo, một đôi môi ấm áp phủ lên đầu môi tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt rũ xuống của Tống Văn Cảnh. Lông mi của anh ấy rất dài, từ góc độ này tôi thấy anh ấy chớt mắt nhẹ.

Sau đó, khóe mắt anh hơi cong lên.

7.

Điên rồ thật!

Tôi đã hôn nam thần hai lần trong một bữa tiệc, tim tôi đập như điên.

Tôi gần như tỉnh táo vì rượu.

Cơ thể tôi giống như một cái lò nung nóng nhanh, nóng đến mức toàn thân tôi nóng bừng.

Tôi đẩy Tống Văn Cảnh ra, vội vã đi nhà vệ sinh. Nếu tôi ở đó thêm một giây nữa thôi, tôi có thể nổ tung ngay tại chỗ.

Dòng nước lạnh xối vào tay khiến lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng nhiệt độ nóng bỏng trên môi lại không thể giảm xuống.

Cảm giác ấm nóng lúc này vẫn còn quanh quẩn.

Đôi môi của Tống Văn Cảnh, nụ cười của Tống Văn Cảnh.

Điên mất.

Tôi không thể nghĩ về điều đó nữa..

Tôi đã ở lại trong nhà wc gần nửa tiếng chỉ để bình tĩnh lại.

Lúc trở lại phòng riêng, tôi vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa người anh em tốt của tôi và Tống Văn Cảnh.

Anh em tốt Lâm Phàm nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Tống Văn Cảnh: ''Bạn hình như rất vui?''

Tống Văn Cảnh ngẩng đầu: ''Có sao?''

''Đúng vậy.'' Lâm Phàm bắt đầu treo ghẹo. "Vì vừa rồi thua trò chơi sao.''

Hắn thích thú chờ đợi Tống Văn Cảnh phản bác.

''Ừm.'' Tống Văn Cảnh không nhướng mi nói: ''Chính là như vậy.''

Lâm Phàn:?

Những cảm xúc vừa bị dòng nước lạnh cuốn trôi lại ùa về. Tôi lặng lẽ hít một hơi thật sâu, tìm một góc ngồi xuống, chuẩn bị bình tĩnh lại.

Trong phòng riêng ồn ào, mọi người sau cuộc vui đều có chút mệt mỏi nên dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi, nói chuyện khá vui vẻ.

Lúc này, tôi chợt nghe thấy tiếng lòng của Tống Văn Cảnh.

(Cô ây ngồi cách xa mình?)

(Nên tìm lý do nào để ngồi gần cô ấy hơn.)

Tôi lén nhìn Tống Văn Cảnh, thấy anh ấy đang ngồi trên ghế, trầm tư suy nghĩ.

Suy nghĩ suy nghĩ, ánh mắt anh rơi vào người Lâm Phàm bên cạnh. Lâm Phàm vẫn đắm chìm trong nghi hoặc cuộc sống nhân sinh một mình, bỗng nhiên bị vỗ nhẹ vai.

Tống Văn Cảnh liếc hắn một cái: ''Sao cậu không hút thuốc?''

Lâm Phàm: ''?''

''Sao tôi phải hút thuốc?''

Tống Văn Cảnh lặng nhìn hắn nói: ''Cậu hút thuốc nhìn rất đẹp trai.''

''Thật sao?Hahahahaha, điều đó ai cũng biết.'' Lâm Phàm lấy ra một điếu thuốc, vừa châm lửa, Tống Văn Cảnh đột nhiên ho khan.

Âm thanh không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa đủ để người trong phong riêng nghe được. Sau khi ho, anh đứng dậy và rời đi.

Lâm Phàm cứng ngắc kẹp điếu thuốc: ''Con mẹ nó, cậu đang làm gì vây.''

Tống Văn Cảnh: ''Nghe không nổi mùi khói, cậu cách xa tôi chút.''

Lâm Phàm:???

Dây thần kinh của tôi đột nhiên trở nên căng thẳng, mở mắt trừng trừng nhìn Tống Văn Cảnh bình tĩnh đứng dậy, ngồi xuống đói diện tôi.

.........

8.

Ban đêm, tôi mất ngủ.

Không ngủ được, tôi đến bên giường Lâm Hổ Hổ. Tôi hỏi cô ấy.

Lâm Hổ Hổ liệu người ta có bị ảo giác sau khi uống quá nhiều rượu hay không. Ví dụ như nghe ai đó nói chuyện hay gì đó.

Lâm Hổ Hổ uống nhiều hơn tôi, nằm trên giường lười biếng ừ một tiếng.

''Kiều Bảo, ngươi nghe được cái gì?''

Tôi cầm điện thoại, nói nhỏ vào tai cô ấy: ''Nghe thấy, tiếng lòng Tống Văn Cảnh.''

''Hả?'' Lâm Hổ Hổ hết sức mở đôi mắt đã say khướt của mình ra.

''Tớ nghe anh ấy nói phải tìm cách hôn tớ.''

Đôi mắt Lâm Hổ Hổ mở ra lại đột nhiên nhắm lại, cô ấy quay người lại và chìm vào giấc ngủ bình yên.?

"Này, đây là ý gì?''

''Cậu không tin tôi.''

''...Không,'' Lâm Hổ Hổ im lặng một lát, ''Đi ngủ đi, ban ngày làm việc đó.''

"Làm gì?''

''Mộng tưởng hão huyền.''**( nguyên raw.)

Tôi:??