Mặt Thẩm Thanh Hà đỏ bừng xấu hổ, khẽ ngăn Thẩm Đình: "Thôi đừng nói nữa, mẫu thân con..."
Mọi người xung quanh đều bàn tán, hai vị phu tử chỉ sợ a tẩu gây rối nên mới cho nàng qua.
Đình Nhi thật là, nàng ấy không biết mẫu thân mình là người như thế nào sao?
Thấy Lâm Thất Nguyệt đến, Thẩm Thanh Hà không kìm được vẫy tay: "Chúng ta ở đây!"
Người xem quá đông, nàng ấy lo a tẩu không thấy họ.
Nàng ấy biết làm vậy sẽ khiến nhiều người chú ý đến họ hơn.
Quả nhiên, càng lúc càng nhiều người chỉ trỏ bàn tán.
Thẩm Thanh Hà mặt đỏ bừng, không muốn tiếp tục mất mặt, khẽ đề nghị: "A tẩu, chúng ta đi mua lương thực đi."
Nàng ấy vốn chẳng hy vọng Lâm Thất Nguyệt có thể nhận được thưởng.
Dù sao cũng đã mất mặt đủ rồi, mua lương thực xong nên về nhà thôi.
Lâm Thất Nguyệt gật đầu: "Được, lát nữa chúng ta sẽ quay lại."
Vừa rồi quản sự đã nói, phải một canh giờ nữa mới có kết quả chấm thi.
Thẩm Thanh Hà rất bất đắc dĩ, nàng ấy không hiểu vì sao a tẩu lại cố chấp như vậy.
Có lẽ, a tẩu chỉ cứng miệng, tự cho mình một bậc thang để bước xuống.
Dù sao, a tẩu chịu rời khỏi đây cũng là chuyện tốt.
Thấy mấy người Lâm Thất Nguyệt rời đi, những người xung quanh không khỏi lại bàn tán.
"Không giả vờ được nữa rồi!"
"Nàng ta chỉ đến để nổi tiếng!"
"Đúng vậy, nàng ta chỉ muốn nói cho mọi người biết, nàng ta là thê tử của Thẩm Nghiên, nàng ta không phải kẻ ngu dốt, nàng ta biết viết chữ Tống."
"Ha ha, mục đích của nàng ta đã đạt được rồi, ta đã nhớ kỹ dung mạo nàng ta."
Lâm Thất Nguyệt hoàn toàn không để tâm đến những lời chế giễu đó.
Kẻ chế giễu nàng quá nhiều, nàng đâu thể đánh ngã từng người một được.
Thẩm Thanh Hà cố gắng cúi đầu bước đi, giảm sự chú ý.
Mặt mũi nàng ấy đâu dày như a tẩu.
Đến tiệm lương thực, Thẩm Thanh Hà mua năm cân gạo lứt, tốn năm mươi văn tiền.
Lâm Thất Nguyệt hơi nhíu mày, trong ký ức của nguyên chủ, mỗi mười ngày nửa tháng tiểu cô tử mới đến trấn một lần, sau khi đổi đồ thêu sẽ mua một ít lương thực về nhà.
Nghĩa là, năm cân gạo lứt này ít nhất phải chia ra ăn trong mười ngày.
Một nhà năm miệng ăn, mỗi ngày chỉ có nửa cân gạo, dù nấu cháo cũng chỉ đủ no nửa bụng thôi?
Huống chi trong nhà còn có một người bệnh.
Hai đứa trẻ cũng đang trong thời kỳ phát triển.
Lâm Thất Nguyệt gọi tiểu nhị trong tiệm: "Cho chúng ta thêm mười cân gạo trắng, mười cân bột mì trắng."
Thẩm Thanh Hà giật mình, vội ngăn cản: "A tẩu, trong tay muội không còn tiền nữa..."
Nếu có tiền, nàng ấy cũng muốn mua nhiều lương thực hơn, để mọi người ăn no một chút.
Lâm Thất Nguyệt tháo chiếc trâm bạc trên đầu xuống: "Lấy cái này đổi."
Thẩm Thanh Hà càng kinh ngạc hơn: "A tẩu, đây là chiếc trâm bạc cuối cùng của tẩu!"
Chiếc trâm bạc này là của hồi môn khi a tẩu về nhà chồng, bình thường a tẩu quý lắm, sao hôm nay lại chịu lấy ra?
Lâm Thất Nguyệt liếc nhìn tiểu cô tử: "Đã sắp đói bụng rồi, còn giữ nó làm gì? Trên đầu muội không phải cũng chỉ cài một chiếc trâm gỗ sao?"
Trong ký ức của nguyên chủ, trước đây tiểu cô tử có trâm bạc vòng tay bạc, còn có cả khuyên tai vàng, khi nhà không có tiền, những thứ này đều đem đi đổi lấy bạc.
Không chỉ đồ trang sức vàng bạc của tiểu cô tử, ngay cả của bà bà trong nhà cũng đều đổi hết.
Còn về đồ trang sức vàng bạc của nguyên chủ, là nàng tự đổi tiêu hết, không một văn tiền nào dùng cho nhà.
Tính cách ích kỷ tự lợi của nguyên chủ, thật khó nói hết được.
Nghe lời Lâm Thất Nguyệt nói, mắt Thẩm Thanh Hà đẫm lệ.
Đó là nước mắt vui mừng.
Trời có mắt, cuối cùng a tẩu đã chịu nghĩ cho gia đình!
Chiếc trâm bạc đổi được hai lạng bạc, tức là hai ngàn văn tiền.
Mua gạo trắng và bột mì trắng tốn ba trăm văn tiền, Lâm Thất Nguyệt cất kỹ số tiền còn lại.