Nghe nói Ngu Đào nằm viện, Giả San San và Trì Linh chạy tới, còn mang theo chút bánh trái.
Các cô tới rất đúng lúc, Địch Lâm Thâm nói: “Lát nữa hai cậu có việc gì không?”
“Không có, sao thế?” Giả San San hỏi.
“Tôi về lấy hai bộ đồ để thay cho Ngu Đào, rồi đem tí cháo lại đây. Hai cậu trông cậu ấy giùm tôi nhé. Có chuyện gì thì điện cho tôi.” Địch Lâm Thâm nói.
“Được, cậu đi đi. Ban đầu chúng tớ cũng chuẩn bị ăn cơm tối xong mới về.” Trì Linh cười nói.
Địch Lâm Thâm gật đầu, nhét chăn cho Ngu Đào, liền rời đi trước.
Hơn ba giờ một chút, Địch Lâm Thâm đến quán cà phê ở tòa nhà Nghiễm Tri.
Vừa vào cửa đã thấy Đới Diệc Bắc đang ngồi ở chỗ rất dễ nhìn thấy.
Địch Lâm Thâm nhếch khóe miệng một cái, đi tới.
Thấy có người đến gần, Đới Diệc Bắc ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Địch Lâm Thâm, vẻ mặt thay đổi.
“Sao… sao lại là mày?!”
Địch Lâm Thâm híp mắt lại, “Lời tao nói lần trước mày vào tai này ra tai kia cho tao đúng không?”
Đới Diệc Bắc cứng cổ, “Đây là chuyện của tao và Đào Đào, liên quan gì tới mày?”
“A…”
Địch Lâm Thâm nắm cổ áo Đới Diệc Bắc, nhấc người lên, sau đó cho bụng Đới Diệc Bắc một cước.
“Liên quan gì tới tao? Hôm nay tao sẽ nói cho mày biết liên quan gì tới tao!”
Đới Diệc Bắc cảm thấy ngũ tạng mình như bị lệch đi, ôm bụng không nói được một câu.
Địch Lâm Thâm tóm chặt lấy người, hung ác đấm hai cái lên mặt Đới Diệc Bắc, “Hôm nay không đưa mày vô bệnh viện, tao mẹ nó không phải họ Địch!”
Nói, Địch Lâm Thâm ném Đới Diệc Bắc xuống đất, đá cậu ta một trận.
Dù cho hắn không thèm đến xỉa việc không thi đại học được, cũng không thể để Ngu Đào chịu đựng sự uất ức này!
Khách trong cửa hàng đều bị dọa, lập tức lẩn ra xa, hoặc dứt khoát bỏ đi.
Phục vụ muốn đi lên khuyên ngăn, nhưng nhìn dáng vẻ giận dữ của Địch Lâm Thâm, lại sợ bị liên lụy.
Trước mặt Địch Lâm Thâm, Đới Diệc Bắc không hề có sức đánh trả.
Địch Lâm Thâm vẫn thấy không đủ, nhấc cái ghế bên cạnh lên muốn quăng lên người Đới Diệc Bắc.
Đới Diệc Bắc bị hù doạ nhanh chóng bảo vệ đầu, khách hàng nữ cũng hét ầm cả lên.
Ngay vào lúc này, cánh tay Địch Lâm Thâm bị người dùng sức kéo, ghế trong tay cũng bị cướp đi.
Địch Lâm Thâm phẫn nộ nhìn sang, là Địch Lâm Chiêu.
Địch Lâm Chiêu không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ vứt cái ghế qua một bên, che chở Địch Lâm Thâm ra sau, nhìn Đới Diệc Bắc trên mặt đất, hỏi: “Báo cảnh sát không?”
Đới Diệc Bắc vội lắc đầu một cái, nếu báo cảnh sát, gia đình cậu ta sẽ biết chuyện cậu ta muốn quay lại với Ngu Đào, lúc đó chắc chắn không tránh được ầm ĩ một trận, còn có thể cắt đứt tiền tiêu vặt của cậu ta nữa, không đáng. Lại nói, cái ghế đó không nện xuống, cậu ta cũng chỉ bị thương ngoài da một ít thôi.
Thấy người trong cuộc không có ý muốn báo cảnh sát, nhân viên cửa hàng cũng không hành động.
Địch Lâm Chiêu móc năm trăm từ trong bóp tiền ra ném lên bàn, nói với Địch Lâm Thâm: “Đi.”
Địch Lâm Thâm vẫn còn giận, nhưng anh trai đã giải quyết hậu quả cho hắn, hắn không thể không nghĩ lại cho Ngu Đào, không ra tay nữa.
Nhưng nhìn cái dáng vẻ ghê tởm này của Đới Diệc Bắc, hắn không có cách nào nguôi giận được.
Nhìn tiền trên bàn, Địch Lâm Thâm bưng ly cà phê Đới Diệc Bắc mới gọi còn chưa uống được mấy miếng, hắt hết lên đầu Đới Diệc Bắc.
Lúc này mới cùng Địch Lâm Chiêu đi.
Lên xe, Địch Lâm Chiêu cau mày nói: “Chuyện gì xảy ra?”
Ở bên ngoài, anh nhất định sẽ bảo vệ Địch Lâm Thâm, nhưng đến cùng nguyên nhân là gì thì vẫn phải hỏi rõ.
Địch Lâm Thâm nói ra chuyện quá khứ của Ngu Đào và chuyện Đới Diệc Bắc bắt đầu quấn lấy Ngu Đào.
Địch Lâm Chiêu nghe xong nhíu mày lại, người này quá mức không biết xấu hổ. Nếu người yêu mình bị bạn trai cũ quấn lấy, có lẽ Địch Lâm Chiêu cũng sẽ tàn nhẫn đập đối phương một trận.
“Ừ, sau này hai đứa nên cẩn thận chút đi. Lỡ như thằng nhóc đó tức nước vỡ bờ rồi, sợ rằng em và Ngu Đào sẽ chịu thiệt.” Địch Lâm Chiêu nói.
“Ừm, biết rồi.”
“Sau này hai đứa ra ngoài, hãy để tài xế nhà đi đưa đón, có thể an toàn hơn chút.” Tài xế ở nhà bây giờ là Du Mỹ Hề dùng, nhưng bản thân Du Mỹ Hề cũng biết lái xe, nên phần lớn thời gian không dùng được.
“Được.” Việc này Địch Lâm Thâm cũng không dám qua loa.
Dù sao hắn thấy, Đới Diệc Bắc là một thằng biếи ŧɦái, đánh thì đánh, phòng vẫn phải phòng.
“Anh đưa em đi bệnh viện?” Địch Lâm Chiêu hỏi. Anh đã biết chuyện Ngu Đào nằm viện, ban đầu còn nghĩ buổi tối hết bận rồi đến xem xem.
“Không được, em về nhà đem theo tí cơm rồi mới đi bệnh viện.” Nếu đã mượn cớ về nhà đem cơm, vậy chắc chắn phải lấy ít đồ trở lại. Hơn nữa, cơm làm ở nhà chắc chắn khỏe mạnh dinh dưỡng hơn là mua ở ngoài, bồi bổ cho Ngu Đào là tốt nhất.
“Được, anh thả em xuống xe ở trước cửa tàu điện ngầm, tự em về đi. Anh còn làm việc.” Hôm nay anh đến quán cà phê đó là để bàn công việc, sau khi đối phương đi, anh thấy thời gian còn sớm, nên ngồi một lát, không ngờ lại thấy Địch Lâm Thâm đánh nhau.
Nhưng chỉ cần Địch Lâm Thâm không sao là được, Đới Diệc Bắc bị thương như nào, không quan trọng.
Địch Lâm Thâm về nhà, trong nhà không có ai, ngay cả dì nấu cơm cũng không ở đây.
Địch Lâm Thâm nhìn xem thời gian, cởϊ áσ khoác một cái, rửa sạch tay bắt đầu nấu cháo. Hắn chưa từng nấu qua, nhưng trên mạng có cách làm có thể cho hắn search.
Hắn không biết gạo như nào mới là rửa sạch, vì thế rửa hết mười lần, thực sự cảm thấy chẳng có gì khác, liền cho vào nồi.
Sau khi mở lửa lớn nấu cháo, phải chuyển thành lửa nhỏ nấu từ từ.
Địch Lâm Thâm không biết lửa nhỏ là nhỏ bao nhiêu, mở nhỏ cháo không sôi, mở lớn tí lại thấy muốn chảy ra khỏi nồi.
Cứ như vậy, hắn phấn đấu năm phút trên lửa to lửa nhỏ, Du Mỹ Hề về.
Cô biết Ngu Đào bị bệnh, Địch Lâm Chiêu nói chiều hết bận, đi bệnh viện thăm, tiện thể đem cơm cho Ngu Đào. Cho nên cô cũng không vội đi, nghĩ sáng sớm mai đi đưa cơm là vừa.
Thấy Địch Lâm Thâm về, cô hơi bất ngờ, cô vốn còn nghĩ Địch Lâm Thâm sẽ trông nom Ngu Đào nữa chứ.
“Con đang làm gì đó?” Du Mỹ Hề vào nhà bếp, nhìn Địch Lâm Thâm đang bận bên đó.
“Nấu cháo. Dì trong nhà đâu?” Địch Lâm Thâm hỏi.
“Dì trong nhà có việc, tạm xin nghỉ mấy ngày.” Du Mỹ Hề nói: “Con muốn nấu cháo?”
“Ừm, lát nữa mang cho Ngu Đào ăn.”
“Được, con chờ dì lên thay bộ đồ khác rồi xuống nấu cho, con nhìn lửa trước đi.”
“Không… Không cần…” Thật ra Địch Lâm Thâm có hơi ngại làm phiền Du Mỹ Hề, tuy hắn và Du Mỹ Hề không hờ hững như trước nữa, nhưng cũng không quá thân thiết, dù sao hắn đã qua cái độ tuổi cần tình mẹ rồi.
Du Mỹ Hề cười nói: “Không sao đâu, con đừng nóng.”
Nói xong, Du Mỹ Hề liền đi lên lầu. Nghĩ thầm, nhà nấu đương nhiên đỡ hơn chút, nếu chiều Địch Lâm Chiêu đi đưa cơm, thì cứ để cậu ấy đưa phần cho Địch Lâm Thâm thôi là được.
Thay đồ xong, rửa sạch tay, Du Mỹ Hề trở lại nhà bếp.
“Tối nay con ở lại bệnh viện chăm sóc Ngu Đào à?” Du Mỹ Hề vừa lục tủ tìm củ khởi vừa hỏi.
Cháu trắng đơn điệu rất dễ làm người không muốn ăn, thêm chút đậu phộng và củ khởi thì sẽ khá hơn.
“Ừm, chưa nói với nhà Ngu Đào, sợ nhà họ lo lắng.” Cũng sợ không giấu kỹ, bị cha mẹ Ngu Đào biết chuyện Đới Diệc Bắc tìm đến, lại nổi giận, không dễ yên.
“Cũng đúng. Con đi tắm đi, bệnh viện không có chỗ tắm, con chắc là khó chịu. Đem theo mấy bộ quần áo của Ngu Đào đi nữa đi, mai ra viện thì cho thằng bé mặc.”
“Dạ được.”
“Mai mấy giờ ra viện?”
“Hai giờ đi, ăn cơm trưa xong rồi đi.”
“Được, lúc đó bảo bác tài trong nhà đến đón tụi con.” Du Mỹ Hề chỉ đơn thuần nghĩ như vậy sẽ dễ dàng hơn ít.
“Ừm.” Địch Lâm Thâm gật gật đầu, liền đi lên lầu.
Chờ Địch Lâm Thâm tắm xong thay đồ xuống, Du Mỹ Hề đã cho thức ăn vào trong hộp giữ ấm rồi.
Ngoại trừ cháo, còn có cá chiên, đã bỏ xương, chỉ còn lại thịt cá được xé. Có thêm vài trái cây được cắt nhỏ nữa, những thứ này có thể sẽ khiến Ngu Đào thèm ăn hơn nhiều.
“Anh con tối đến đưa cơm cho con, dì sẽ không mang phần của con.” Du Mỹ Hề mỉm cười nói.
“Dạ.” Địch Lâm Thâm đáp, cảm thấy hình tượng ở nhà của Du Mỹ Hề như vậy vẫn có chút thân thiết, “Đúng rồi, Vu Tư đâu?”
Lúc hắn lên lầu tắm mới nhớ Địch Vu Tư sao không ở nhà.
Du Mỹ Hề cười nói: “Đăng ký lớp Tiếng Anh cho nó, chiều thứ sáu học. Trễ chút nữa dì đi đón nó.”
“Ồ.” Hồi tiểu học hắn cũng có đăng ký lớp Tiếng Anh, lúc đó học cũng được.
Mặc quần áo tử tế, Địch Lâm Thâm nhấc túi đựng thức ăn lên, nói: “Con đi đây.”
Đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài chào hỏi Du Mỹ Hề, cảm giác cũng không tệ lắm.
Du Mỹ Hề đứng ở huyền quan, cười nói: “Được, đi đường cẩn thận, sáng sớm mai trong nhà sẽ đi đưa cơm cho tụi con.”
“Ừm.” Địch Lâm Thâm đáp một tiếng, liền ra ngoài.
Lúc Địch Lâm Thâm trở lại bệnh viện, Ngu Đào đã tỉnh, đang nói chuyện với Giả San San và Trì Linh, tinh thần trông vẫn ổn.
“Tỉnh rồi?” Địch Lâm Thâm mỉm cười để đồ vào trong hộc tủ, “Có chỗ nào khó chịu không?”
Ngu Đào lắc đầu một cái, “Chỉ là thỉnh thoảng đầu hơi đau tí thôi, cái khác thì không sao.”
Địch Lâm Thâm gật đầu, hơi yên tâm được đôi chút.
Giả San San và Trì Linh thấy Địch Lâm Thâm về, cô cũng nên đi ăn một bữa cơm mới về trường, liền nói: “Vậy tụi tớ đi trước.”
“Được, hôm nay cám ơn các cậu.” Địch Lâm Thâm nói.
“Khách sáo gì chứ?” Trì Linh cười mặc áo khoác vào.
Hai người liền cùng nhau rời đi.
Địch Lâm Thâm ngồi ở mép giường, “Có nấu cháo, muốn ăn chút không?”
Ngu Đào lảo đảo, bây giờ cậu nào có khẩu vị chứ.
“Cậu… cậu có phải đi gặp Đới Diệc Bắc không?”
Lúc cậu tỉnh liền nhớ tới chuyện Đới Diệc Bắc hẹn cậu, lập tức cầm điện thoại xem có nhắn tin gì hay không. Cậu không đi, Đới Diệc Bắc chắc chắn sẽ hỏi cậu, lỡ như để Địch Lâm Thâm nhìn thấy, nghĩ cậu không nói với hắn, giận thì sao bây giờ?
Trước đó cậu đã quyết định không đi rồi, Trần Vũ Tranh muốn nói thì cứ nói đi. Nhưng cậu nói cho Địch Lâm Thâm, và Địch Lâm Thâm tự mình nhìn thấy là hai chuyện khác nhau, nếu vì chuyện này mà làm Địch Lâm Thâm mất hứng, thì quá không đáng.
Trong tin nhắn đã đọc, Ngu Đào nhìn thấy tin nhắn Đới Diệc Bắc gửi cho cậu.
Nếu là đã đọc, vậy chỉ có thể là Địch Lâm Thâm đọc. Cậu bỗng chốc không biết nên giải thích với Địch Lâm Thâm như nào mới phải, sợ Địch Lâm Thâm giận, nên có hơi bận tâm về Địch Lâm Thâm, Giả San San và Trì Linh ở đây, cậu không tiện gọi điện thoại, sợ để lộ ra gì đấy, nên chỉ có thể chờ Địch Lâm Thâm trở về.
“Ừm.” Địch Lâm Thâm nắm chặt tay cậu, “Sao không nói với tớ?”
“Xin lỗi…” Ngu Đào nắm lại tay Địch Lâm Thâm, “Tớ sợ cậu đánh nhau, ảnh hưởng cậu thi đại học.”
“Cậu có ngốc không đó?” Địch Lâm Thâm xoa tóc Ngu Đào, “Tớ đã đánh Đới Diệc Bắc luôn rồi.”
Ngu Đào hoảng lên, vội hỏi: “Cậu có sao không?”
Địch Lâm Thâm cười nói: “Tớ không phải vẫn còn tốt lành à? Thằng ngu đó không biết nghĩ gì, không báo cảnh sát. Nhưng anh tớ đúng lúc ở đó, cho cậu ta chút tiền thuốc men.”
“Cậu không sao là tốt rồi. Chắc cậu ta sợ bị người nhà biết là đến tìm tớ, nên không dám lộ ra.” Ngu Đào suy đoán nói.
Địch Lâm Thâm xì cười một tiếng, “Thật sự chưa từng thấy thằng con trai nào mà yếu ớt như nó.”
Đới Diệc Bắc không dám lộ ra chuyện này, về nhà chỉ nói trên đường gặp cướp, bị đánh. Trong nhà cảm thấy Đới Diệc Bắc đã lớp 12, không thể vì chuyện này mà chạy vào cục cảnh sát chậm trễ việc học, thêm chỉ bị thương ngoài da, nên vẫn thôi.
Nhưng nhà họ Địch thì không nhượng bộ dễ thế được.
Địch Lâm Chiêu về nhà liền nói chuyện này với gia đình.
Sáng thứ hai, Du Mỹ Hề và Địch Sĩ Nghĩa đến trường học, nói với thầy Khuất Ngu Đào bị người uy hϊếp. Thêm tin nhắn Trần Vũ Tranh gửi cho Ngu Đào làm chứng, chuyện này trực tiếp đến tai phòng hiệu trưởng.
Du Mỹ Hề lấy lý do Ngu Đào không hy vọng gia đình gánh là chính, còn nói lúc Ngu Đào phụ đạo bài tập cho Địch Lâm Thâm ở nhà họ tâm sự nặng nề, họ hơi lo nên mới ép hỏi nguyên nhân, thế mới biết Ngu Đào bị uy hϊếp. Làm cha mẹ, tuy Ngu Đào không phải con nhà họ, nhưng họ nhất định phải ra mặt cho Ngu Đào.
Chứng cứ xác thực, trường học đảm bảo sẽ xử lý Trần Vũ Tranh. Hơn nữa sẽ giữ bí mật vấn đề xu hướng tính dục cho Ngu Đào, thầy cô và lãnh đạo tuyệt đối sẽ không kỳ thị, trường học luôn luôn bao dung với phương diện này.
Tuy nói là xử lý, nhưng kết quả chậm chạp không xuống. Địch Lâm Thâm đoán nhìn trên mặt mũi của hiệu trưởng, thêm lớp 12, muốn được ngày nào hay ngày ấy.
Chẳng qua sau khi Trần Vũ Tranh biết Đới Diệc Bắc bị đánh, Ngu Đào lại không đến nơi hẹn, cảm thấy sự tự tôn của mình bị khiêu chiến, lại không dễ nói chuyện, thế thì đừng trách cậu ta không giữ lại mặt mũi cho Ngu Đào.
Vì vậy Trần Vũ Tranh nói chuyện Ngu Đào là đồng tính, còn từng yêu đương với bạn hồi cấp hai ra ngoài. Trong lúc nhất thời, toàn trường ồ lên, cũng kinh động lãnh đạo.
Lúc này, hiệu trưởng Miêu không bảo đảm Trần Vũ Tranh được nữa, ông nghĩ đây là chuyện tư nhân, không nên bị đưa ra làm trò cười và đề tài câu chuyện, càng không nên dùng cách này để hủy hoại một học sinh.
Vì thế hiệu trưởng Miêu tìm cha mẹ Trần Vũ Tranh, bảo họ lập tức đưa Trần Vũ Tranh về trường cũ đi, Bác Minh họ không cung nổi vị tôn đại phật này.
Trần Vũ Tranh đi, nhưng chuyện này cả trường đều biết cả.
Trường học lập tức thông báo, yêu cầu học sinh không được kỳ thị, không được bắt nạt, phải biết tôn trọng.
Ngu Đào vốn có phần khó chịu, nhưng Địch Lâm Thâm bắt đầu công khai nắm tay cậu, tuy không nói rõ, nhưng mọi người đều biết giữa họ chắc chắn có gì đấy.
Dần dà, Ngu Đào chợt nghĩ như vậy cũng không tệ, không cần phải che giấu nữa. Vả lại có Địch Lâm Thâm chống đỡ cậu, cậu thật sự không hề lo lắng. Cộng thêm Trần Vũ Tranh đã đi, cậu cảm thấy tương lai của mình và Địch Lâm Thâm, nhất định sẽ càng ngày càng tốt.