Chương 1: Xem bệnh

Chu Dục làm hoàng đế, mười sáu tuổi dưới sự giúp đỡ của cung nữ kết thúc cuộc đời xử nữ, đồng thời cũng luân hãm vào cuộc sống tìиɧ ɖu͙© đầy trụy lạc. Hậu cung ba ngàn giai nhân, đăng cơ mười mấy năm mới chỉ sủng ái được một nửa, cuối cùng người cũng đã đến lúc trung niên, Chu Dục liền cảm thấy mình chỗ đó có chút...

Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, mời đại phu xem bệnh tiêu hao vô số tiền của, cuối cùng có một lão thái y đức hạnh cao thượng thực sự nhìn không nổi, mặc kệ nguy hiểm có thể mất đầu nói cho Hoàng Thượng, xài nhiều gây tổn thương đến gốc rễ, dù cho thuốc có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ chữa được phần ngọn.

Hoàng Đế bệ hạ thần võ anh minh một tay bưng hạnh bô, mắt nhìn cái bát đen sì sì trên tay thái giám, không biết là dùng cái gì nấu thành thuốc, nhíu mày phất tay cho thái y lăn. Nói thật thì những loại thuốc dởm này hắn sớm đã không muốn uống, ngoại trừ dư ra mấy cân thịt, tác dụng gì cũng không thấy có.

Hoàng Thượng để mọi người lui ra, ngồi ở trên giường mở rộng chân, nâng dươиɠ ѵậŧ gầy yếu của mình lên, thở ngắn thở dài, cũng may dưới gối con cái cũng không ít, người nối nghiệp không sợ không có. Chu Dục nhìn dươиɠ ѵậŧ của bản thân đang cúi thấp đầu, tuốt nửa ngày mới thấy ngẩng đầu lên, nhưng chưa đến hai phút đã xuất ra.

Nhìn Long dịch trên tay, nghĩ lại những thứ thuốc linh ta linh tinh khó uống đó, vỗ đùi quyết định, lão tử không trị. Chu Dục nghĩ tới liền làm ngay, đem những phi tần trước đây từng sủng ái nhưng không có thai đều cho xuất cung.

Chu Dục có sở thích mới, thích nhìn những nam tử có năm căn hùng tráng, chỉ là trong cung ngoại trừ nữ tử thì chỉ còn thái giám, thật sự rất khó tìm người thỏa mãn, coi như có thì cũng rất ít, không có chút hứng thú nào.

Nhìn lại phía triều đình một chút, Chu Dục vỗ đùi, mở khoa thi, tuyển mỹ nhân.

Một ngày nọ, Chu Dục đang xem đông cung đồ, Nhị Công chúa khóc sướt mướt chạy tới nói muốn hưu phu (bỏ chồng). Chu Dục đã sớm nghe nói Nhị Công chúa và người hầu bên người giao du thân thiết, nhìn tư thái kia, phỏng chừng trong bụng tám phần mười đã hoài thai mấy tháng, vấn đề là Phò mã cũng là xuất thân thế gia, không phải là người muốn hưu là hưu.

Chu Dục hỏi: “Ngươi với Phò mã đến cùng có cái gì không hài lòng?”

Nhị Công chúa ngừng khóc nói rằng: “Hắn, hắn không giống một nam nhân, từ sáng đến tối chỉ yêu thích thu thập hoa cỏ, mùi trên người so với con còn thơm hơn, mỗi ngày đều tắm cánh hoa, còn có sữa bò dưỡng da, nhìn đến là ẻo lả, con chính là không yêu thích.”

Chu Dục suy nghĩ một chút, vị Phò mã này mình có gặp trong hôn lễ một lần, thật sự là không có ấn tượng gì, “Ngươi đi về trước, ta gặp Phò mã rồi lại nói.”

Nhị Công chúa không chịu: “Phụ Hoàng, con muốn hưu hắn, con hôm nay nhất định phải về phủ sống, ở riêng.”

Chu Dục trong lòng nguýt một cái, cái bụng càng ngày càng lớn, không thể chịu khổ, chịu đựng tính tình đồng ý cho công chúa ở riêng, nhưng chuyện hưu phu tạm thời không đề cập tới.

Nhị Công chúa hài lòng đi rồi, Chu Dục ngược lại muốn nhìn xem vị Phò mã này, cho thái giám truyền hắn tiến cung.

Phò mã Chân Mật là con trai Vệ quốc công, có người nói hắn cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, vốn việc cưới công chúa cũng là một chuyện tốt, nào nghĩ tới công chúa căn bản không yêu hắn, ngồi một mình trong phòng trống, giận mà không dám nói gì, nghe Hoàng đế triệu kiến, trong lòng nghĩ nếu thật sự ly hôn, cũng chưa chắc không phải là không tốt. Chân Mật tiến cung, bái kiến Hoàng Thượng, thấy nhạc phụ đại nhân tuy đã trung niên nhưng được nuôi đến béo trắng, nhìn rất là phúc hậu.

Chu Dục nhìn thấy con rể, vẫy tay bảo hắn tiến lên, nghĩ phải cẩn thận nhìn một lần, người vừa tới gần đã ngửi thấy một mùi thơm ngát, ngẩng đầu nhìn, thật sự là một mỹ nhân giống như được vẽ ra, nhãn cầu như có như không kiều mị, trong mắt lại có một tia ngây thơ khó thấy được, nhìn đến Chu Dục thân tâm đều run lên, mỹ nhân cỡ này nếu không rơi vào tay ta, vậy thật là phung phí của trời.

Chu Dục để Phò mã ngồi bên cạnh mình, dặn dò người tới rót rượu, Chân Mật uống ba chén rượu, trên mặt nổi lên hoa đào, Chu Dục hận không thể lập tức hảo hảo yêu thương một phen, nhẫn nại nhìn biểu tình trên mặt, hỏi Phò mã: “Phò mã cùng công chúa kết hôn cũng đã lâu, sao không thấy tin vui?”

Chân Mật thấy Hoàng Thượng đối tốt với hắn như vậy, cảm động sâu sắc, nghe Hoàng Thượng hỏi rất nhanh trả lời: “Con cái là lộc trời cho , khiến Phụ Hoàng lo lắng.”

Hoàng Thượng nở một nụ cười: “Ta nghe nói cái này không phải do mệnh số gì, mà là do năng lực của ngươi.”

Phò mã mặt biến sắc: “Không biết tại sao Phụ Hoàng lại nói những lời này?”

Chu Dục không cười: "Ta nghe nói Phò mã thất đức, dẫn đến âm dương không hợp, để Công chúa chịu ủy khuất.”

Chân Mật than khổ trong lòng, rõ ràng là Công chúa chán ghét ta, nhưng hiện tại cũng không thể nói với Hoàng Thượng là con gái người không tốt được: “Phụ Hoàng, đây là lời tiểu nhân nói, tuyệt đối không có việc này.”

Chu Dục nói: “Có thật không? Tốt lắm, vậy liền đến chứng minh bản thân.”

Chân Mật sững sờ, chứng minh, làm sao để chứng minh? Chu Dục nháy mắt với thái giám, thái giám liền nói với Chân Mật: “Phò mã gia, mời.”

Chân Mật ngay lập tức đỏ mặt “Phụ Hoàng, Hoàng Thượng….”

Thái giám nói rằng: “Sao vậy, chẳng lẽ Phò mã gia thật sự có gì đó?”

Chân Mật đành phải đi theo thái giám đi vào phòng trong, dự theo chỉ thị của thái giám bắt đầu tháo thắt lưng cởϊ áσ. Chu Dục ở sau màn che, nhìn Chân Mật cởϊ qυầи áo.

Thái giám trực tiếp lột tiết khố của Chân Mật, để hắn đi về phía trước, Chân Mật sống chết che chở, đi từng bước nhỏ về phía trước, luôn cảm thấy sau màn che có người.

Thái giám nhỏ giọng nói: “Đó là Bệ Hạ, Phò mã gia đừng sợ.”

Chân Mật đến trước mặt, Thái giám đem tay hắn rời đi, lộ ra dươиɠ ѵậŧ, để Hoàng Thượng xem. Chu Dục vốn tưởng rằng Chân Mật da mỏng thịt mềm, xinh đẹp đáng yêu thì vật đó cũng là phấn nộn mềm mại, nhưng khi nhìn đến, chỉ thấy hai quả ngọc căn rủ xuống với hùng căn màu đen, lông tóc phồn thịnh, ôm lấy hùng căn. Phò mã gia mắc cỡ từ lâu viền mắt đã rưng rưng, cúi đầu, chỉ mong dằn vặt này kết thúc sớm một chút. Chu Dục thầm nghĩ đứa con gái này thật không biết hưởng phúc, cực phẩm như vậy cũng không cần, Chu Dục lại phất tay một cái, thái giám nói rằng: “Phò mã gia, mời ngài quỳ xuống, đưa mông ra.”

Chân Mật bất động, cũng không biết nên nói gì, chỉ là mắt đỏ lên, kêu một tiếng: “Phụ Hoàng.” Chu Dục vừa nghe tiếng này, nhìn dáng dấp như vậy, nam căn cứng rồi.

Thái giám nói: "Phò mã gia yên tâm, Bệ Hạ đây là bảo vệ ngài, nhìn xem đản đản của ngài có hoàn hảo hay không.”

Chân Mật đành phải chống tứ chi xuống đất, nhấc mông lên, Thái giám rất nhanh đem mông banh ra để bệ hạ thưởng thức. Chu Dục vén rèm lên, nhìn tiểu huyệt phấn nộn kia, cái mông non mềm, không nhịn được đưa tay câu một cái ở mật huyệt, Chân Mật toàn thân run lên, muốn xoay người nhưng lại bị ba tên thái giám ấn lại, căn bản không động được.

Chu Dục nói: “Tiểu bé ngoan, đừng sợ, Phụ Hoàng giúp con xem một chút."