[TG1] Chương 9: Nam chính tỏ tình tiến hành bẻ cong Tâm Tâm (H nhẹ)

Chương 9: Nam chính tỏ tình tiến hành bẻ cong Tâm Tâm (H nhẹ)" Chờ một lát, anh Trịnh, tự em làm được." Giang Tâm không nhịn được, cậu hốt hoảng bắt đầu ngăn cản hành động của Trịnh Hoài Nam.

"Đừng chuyển động!" Trịnh Hoài Nam nổi giận thét lên, điều này lập tức khiến cho Giang Tâm mất đi năng lực phản kháng, cậu ngoan ngoãn thuận theo hắn, quần áo của cậu đều bị cởi ra và chỉ còn dư lại một chiếc qυầи ɭóŧ, sau đó một chiếc chăn dày bao lấy toàn thân cậu, hai chân cũng được đặt trong nước nóng ở nhiệt độ thích hợp.

Sau khi Trịnh Hoài Nam làm xong tất cả những chuyện này, hắn khoanh tay ngồi đối diện trên chiếc giường, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Giang Tâm chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Giang Tâm mỉm cười lấy lòng, lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào, "Anh Trịnh. . ."

"Em đừng nói chuyện!" Trịnh Hoài Nam hít sâu một hơi, chuẩn bị nói ra những lời tiếp theo.

Giang Tâm bĩu môi, trong lòng cũng không thoải mái, không phải là chỉ tỏ tình với vợ tương lai của anh thôi sao, đến mức tức giận như vậy sao, còn nói là anh em tốt, tôi phi, trọng sắc khinh bạn khốn kiếp. Cậu cố gắng không quan tâm đến cảm giác chua chát ở trong lòng, Giang thẳng nam vẫn không phát hiện ra cái gì không đúng, cậu còn tưởng rằng nam chính đang ghen vì mình.

"Giang Tâm." Trịnh Hoài Nam bưng gương mặt nhỏ nhắn bị dội nước lạnh như băng của Giang Tâm.

"Hả?" Giang Tâm bị nhiệt độ lòng bàn tay của nam chính làm cho bỏng rát, cậu mơ màng mở miệng.

"Anh thích em." Trịnh Hoài Nam lại gần Giang Tâm, hôn lên đôi môi đang hé mở của cậu.

"A. . . Hả? ! !" Con ngươi của Giang Tâm chấn động! Tôi xem anh là anh em, mà anh lại muốn thao tôi!

"Trịnh, Trịnh, Trịnh, anh Trịnh! Chúng ta đều là đàn ông!" Giang Tâm có số tuổi lớn như vậy, nhưng những người tương tự như đồng tính luyến ái mà cậu từng tiếp xúc vẫn là mấy nhà đầu tư muốn quy tắc ngầm với cậu, cậu chưa từng nghĩ tới nam chính mắt to mày rậm này sẽ giống như những người đó.

Đôi mắt của Trịnh Hoài Nam tối sầm lại, hắn mỉm cười tự giễu, quả nhiên, Giang Tâm là thẳng nam, chẳng phải đời trước hắn đã biết rồi hay sao?

"Anh Trịnh. . . Chúng ta làm anh em không được sao?" Giang Tâm cảm nhận được sự đau khổ mạnh mẽ toát ra từ trên người Trịnh Hoài Nam, trong lòng cậu cũng hơi đau nhói, nhưng cậu không hiểu tại sao lại như vậy, cậu nghi ngờ nâng tay lên che kín ngực.

"Em. . ." Trịnh Hoài Nam đột ngột ngẩng đầu, ánh sáng rực rỡ ở trong đôi mắt của hắn cũng sắp chói mù mắt Giang Tâm, "Tâm Tâm, em cũng thích anh, đúng không? Em đang đau lòng vì anh, đúng không?"

"Em. . . Thích anh sao? Không không không, không thể nào." Giang Tâm vội vàng xua tay, tim đập như đánh trống.

Sao Trịnh Hoài Nam có thể không nhìn ra Giang Tâm đang nói dối lòng, đời trước là do hắn ngu xuẩn, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới tại sao mình lại có thể dễ dàng tha thứ cho Giang Tâm làm bậy và xen vào giữa mình và Lý Hương Hương, trong lòng hắn không chỉ không có sự chán ghét mà hắn còn cảm thấy vô cùng buồn cười, có lúc hắn cũng đùa giỡn với cậu, cố ý tỏ ra vô cùng ân ái với Lý Hương Hương, kết quả, hắn nhận được tin Giang Tâm bị tai nạn xe cộ và đã chết. . .

Khϊếp sợ! Khó tin! Đau lòng đến mức muốn chết đi!

Lý Hương Hương muốn an ủi hắn nhưng lại bị hắn đẩy mạnh ra: "Cút!"

Hắn lăn lê bò lết đến bệnh viện, nhưng chỉ thấy bác sĩ lắc đầu với hắn, hắn ôm lấy thi thể của Giang Tâm giống như đang phát điên, ai cũng không thể kéo hắn ra, hắn đã điên rồi, hắn không ngừng cầu nguyện ở trong lòng.

Đừng mà, đừng mà, đừng mà! Đừng chết! Không thể tàn nhẫn như vậy, anh vừa biết được người mình yêu là ai, thì lập tức mất đi tình yêu đích thực! Không! ! Nếu như cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ không bỏ lỡ, van xin ông, ông trời ơi. . .

Sau đó, hắn mở mắt ra một lần nữa, hắn trở về 17 tuổi.

Trịnh Hoài Nam nhắm hai mắt, đời này đã khác, hắn biết mình yêu ai, hắn nhất định sẽ có được cậu!

Hắn không do dự nữa, hắn mở mắt ra, kiên định ôm lấy Giang Tâm, hôn lên đôi môi đỏ mọng đó một cách hung hăng, nhân lúc cậu thiếu niên không phòng bị, lưỡi to nhanh chóng đâm vào, câu lấy cái lưỡi nhỏ nhắn của cậu và khuấy đảo, mυ"ŧ lấy tạo ra những tiếng chụt chụt vang dội.

"Ưʍ. . . a. . ." Cơ thể Giang Tâm bị liếʍ đến mức mềm nhũn, gương mặt đỏ bừng, cậu khó tin trợn to đôi mắt ngập nước, cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn vươn ra từ trong chăn để đánh người đàn ông đang ức hϊếp mình.