Chương 9

Ta khiêm tốn hỏi nàng: "Ý ngươi là gì?"

Nàng vẫn nhìn về phía thi bắn cung: "Phu nhân dám thi bắn cung với thϊếp không?"

Ta: ...

Nàng bật cười: "Phu nhân xem, đây chính là điều thϊếp nói, phu nhân chỉ là chính bản thân mình. Bị giam cầm trong vỏ bọc của một tiểu thư khuê các, đọc sách nữ giới, tứ thư ngũ kinh, chỉ quanh quẩn trong chốn khuê phòng, nội bộ gia đình. Chưa từng thấy sông dài biển rộng, chiến tranh binh đao, cũng không hiểu được lòng dạ rộng mở của tướng quân... Phu nhân thậm chí còn chẳng cố gắng để gần gũi, thấu hiểu chàng."

Hừ, giọng điệu này.

Ta bắt đầu tin rằng, người trách móc Chu Vân Thanh chính là Tống Địch, chứ không phải Liễu Thanh Thanh.

Bất kỳ ai, nếu không phải chính Tống Địch, đều không thể thay bản thân hắn mà cảm thấy uất ức một cách chân thực đến vậy.

Nhưng, Chu Vân Thanh thực sự chưa từng cố gắng để hiểu Tống Địch sao?

Nếu không, thì những chiếc roi trong sân, bộ đồ cưỡi ngựa trong phòng của Chu Vân Thanh, là từ đâu mà có?

Ta hỏi Liễu Thanh Thanh, liệu nàng có thực sự muốn thi đấu với ta?

Không thể trách ta khinh thường nàng, bởi thân hình mảnh mai của nàng, ngay cả việc kéo cung cũng đã khó khăn.

Liễu Thanh Thanh cười: "Đây chính là điểm khác biệt giữa thϊếp và phu nhân. Thϊếp không biết, nhưng có thể vì tướng quân mà học."

Nàng ta lấy đâu ra tự tin mà kiêu ngạo đến vậy?

Ta suýt bật cười, liền nhờ Dự Chương Công chúa mang đến hai chiếc cung nhẹ, dắt ra hai con ngựa tuấn mã -

"Vậy chúng ta chơi trò bắn cung trên ngựa, Liễu cô nương dám không?"

Khi ta so tài với Liễu Thanh Thanh, đã thu hút vô số người đến xem.

Mọi người bàn tán sôi nổi.

Chỉ có Tống Địch đứng giữa đám đông, nhìn ta từ xa.

Ta nhìn thấy niềm vui ẩn giấu trên khuôn mặt hắn.

..

Bắn cung trên ngựa, đối với ta mà nói chỉ là chuyện đơn giản.

Nếu không phải thân thể của Chu Vân Thanh không đủ khỏe mạnh, ta e rằng có thể kéo cây cung nặng tựa một trăm hai mươi thạch để vui đùa cùng Liễu cô nương.

Cho bọn họ biết thế nào là "bách bộ xuyên dương"!

Liễu Thanh Thanh chỉ là "vì tướng quân mà học", so với ta từng xông pha trận mạc, làm sao có thể sánh bằng?

Ta nhẹ nhàng kéo dây cương ngựa: "Hí——”

Ngựa hí vang dừng lại, ta ngồi trên lưng ngựa cao lớn nhìn Tống Địch và Liễu Thanh Thanh.

Liễu Thanh Thanh hẳn là đã khổ luyện, nhưng kỹ năng bắn cung không phải là thứ có thể thành thạo trong một sớm một chiều.

Ta lại cố ý làm khó, yêu cầu nàng bắn cung trên ngựa. Vì vậy, sau mười mũi tên, nàng không bắn trúng được lấy một mũi.

Một người bắn bách phát bách trúng, một người bắn mười phát đều hụt, cao thấp lập tức phân biệt rõ ràng.

Điều quan trọng là, người "thấp" lại chủ động rủ người "cao" thi đấu.

Quả nhiên, hai má Liễu Thanh Thanh đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận.

Còn Tống Địch, như thể toàn bộ tâm trí đều đặt trên người ta.

Hắn ấp úng tiến lên, muốn nói chuyện với ta: "Thanh Thanh... Ta, ta không biết rằng..."

Ta lại không ngốc, có thể nhìn thấy sự rung động rõ ràng trong mắt đối phương.

Nhưng ta biết, sự rung động này không dành cho ta, cũng không dành cho Chu Vân Thanh.

Ngựa của ta lùi về sau hai bước.

Tống Địch định tiến lên hai bước —

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng "á" thất thanh.

Nhìn lại, ta thấy Liễu Thanh Thanh không biết lúc nào đã ngã khỏi ngựa.

Mà Tống Địch, ngay khi nàng kêu lên, đã nhanh chóng di chuyển sang bên hông ngựa, ôm nàng vào lòng.