Một bên, ta hăng hái chuẩn bị chiến đấu với bà bà cay độc, một bên nung nấu ý định dạy cho Tống Địch bài học thế nào mới gọi là yêu thương thê tử.
Nhưng chưa kịp thực hiện kế hoạch gì to lớn, phủ tể tướng dã cho người truyền lời đến.
Nói phu nhân nhớ tam tiểu thư, muốn nàng về nhà một chuyến.
Ta: Ôi!
Hứng khởi mang theo quà cáp, ta tức tốc đến phủ tướng.
Theo ta thấy, Chu Vân Thanh muốn sống tốt ở phủ tướng quân, ngoài việc bản thân phải mạnh mẽ, còn cần có chỗ dựa vững chắc từ gia đình.
Việc Tống Địch dẫn dắt nữ nhân khác về phủ tướng quân.
Lẽ ra, huynh trường của Chu Vân Thanh phải đến tận nơi đánh Tống Địch một trận.
Có lẽ Chu Vân Thanh quá kiêu hãnh, không muốn làm phiền lòng phụ mẫu và thân huynh.
Ta thì khác, ta thích cáo trạng.
Ta sẽ kỹ càng tố cáo một trận ra trò, khiến Tống Địch phải chịu trừng phạt!
Vì vậy, xe ngựa đã dừng trước cửa phủ tể tướng, nhưng ta không vội xuống xe.
Thay vào đó, ta dùng hoa tiêu xông cho mắt đỏ lên, lại dính vài giọt nước trà lên mặt ——
Lúc xuống xe, vừa vặn nhìn thấy người canh cổng.
Khuôn mặt hắn đen sì, u ám: “Tiểu thư đã trở lại, lão gia và phu nhân chờ người đã lâu.”
Trước khi vào đại sảnh, ta đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế.
Nhưng không ngờ, sự chuẩn bị kỹ lưỡng lại không có đất dụng võ.
Vừa mới bước chân trái vào cửa, ta đã nghe tiếng quát tháo vang dội——
“Sú/c sinh! Còn không mau quỳ xuống?”
Ta sững sờ tại chỗ.
Hả? Sú/c sinh là gọi ai a?
Ta không ngây thơ đến mức cho rằng cha mẹ trên thế gian đều giống cha mẹ ta.
Chỉ là không thể ngờ rằng, còn có những bậc phụ mẫu như song thân Chu Vân Thanh.
Vừa đặt chân về tể tướng phủ, Chu phụ không mảy may quan tâm đến xem nữ nhi có chịu ủy khuất bên phủ tướng quân hay không, cũng chẳng nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ và khuôn mặt lấm lem nước mắt của ta, điều đầu tiên chỉ buông lời quát tháo:
“Phu quân ngươi đã mang nữ nhân về, sao ngươi còn không chủ động nạp thϊếp cho hắn, chẳng lẽ muốn kẻ ngoài dị nghị về giáo dưỡng Chu gia?”
Ta: Hỡi ơi?
Ta tự an ủi bản thân, có lẽ Chu phụ thân chỉ đùa giỡn.
Vì vậy, ta đầy hy vọng nhìn về phía Chu mẫu thân.
Nhưng không ngờ, Chu mẫu lại tiếp lời: "Thanh Nhi, mẫu thân nghe nói con ở phủ tướng quân không được hiếu thảo với bà bà?"
Nói xong, bà lại dặn dò ta: "Nghe lời mẫu thân, khi nào về phủ tướng quân, hãy chọn một ngày tốt, nạp cô nương kia làm thϊếp."
“Chờ mọi chuyện ổn thỏa, con hãy đích thân đến gặp lão phu nhân bên đó để tạ lỗi. Sau này cũng phải hiếu thảo với bà ấy”.
“Đúng vậy, ‘bất hiếu’ có ba điều, ‘không có con nối dõi’ là điều trọng đại nhất. Con hãy sớm sinh hạ đích tử, đó mới là điều chính đáng.
“Mẫu thân đã cầu thuốc cho con, con đã uống đúng giờ và điều dưỡng cơ thể cẩn thận chưa?”
Ta đầu óc ong ong, nghẹn ngào mãi mới nói được: “Con không…”