Giang Chi nói: "Cậu cũng tốt đấy chứ, là các bạn học hiểu lầm cậu rồi."
Trần Đông Nghi lật người, cô ngồi dậy: "Nhưng mà lớp trưởng, có một chuyện họ nói đúng."
Giang Chi hỏi: "Chuyện gì?"
Trần Đông Nghi áp sát cô, Trần Đông Nghi nhỏ bé trong mơ và Trần Đông Nghi lúc này chồng lên nhau, cô sững sờ một lúc, rồi nghe thấy Trần Đông Nghi nói: "Họ nói tôi thích con gái, là đúng."
"Cho nên lớp trưởng, đừng đối xử tốt với tôi quá."
"Cẩn thận tôi yêu cậu đấy."
Trường Trung học số 1 Tức Xuyên rất coi trọng lễ chào cờ. Chỉ cần thời tiết không quá khắc nghiệt, cứ đến 6 rưỡi sáng thứ Hai hàng tuần, toàn thể giáo viên và học sinh đều tập trung đông đủ ở sân trường để tham dự lễ chào cờ.
Lễ chào cờ được chia làm ba phần: Hiệu trưởng phát biểu 20 phút, học sinh kiểm điểm 10 phút, chào cờ 3 phút.
Vì vậy, học sinh trường Nhất Trung đều cho rằng, buổi lễ chào cờ đều đặn này chỉ là cái cớ để hiệu trưởng có thể lải nhải những lời sáo rỗng, tuy bài phát biểu của hiệu trưởng nhàm chán dài dòng, nhưng phần kiểm điểm lại vô cùng đặc sắc, đặc biệt là hôm nay người đọc kiểm điểm lại là Trần Đông Nghi.
"Nghe nói Trần Đông Nghi là vì bắt nạt cán bộ kỷ luật, đánh nhau ngoài trường, đi học muộn về sớm, tội chồng tội đấy!"
"Trời ạ, vậy bản kiểm điểm phải dài đến mười mấy trang?"
"Cái này thì cậu không hiểu rồi, đại ca Trần nhà ta từ khi chuyển đến, vi phạm nội quy không biết bao nhiêu lần rồi, chưa bao giờ viết kiểm điểm, giáo viên cũng bó tay, cứ chờ xem kịch hay đi!"
"Được rồi," dưới sự thúc giục của người dẫn chương trình, hiệu trưởng hắng giọng: "Tiếp theo là phần học sinh vi phạm nội quy tuần trước lên kiểm điểm trước toàn trường."
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía lớp 10/3.
Chỉ thấy "Trần Đông Nghi" đứng thẳng người, không hề nao núng trước vô số ánh mắt đang nhìn mình. Đồng phục của cô mặc rất chỉnh tề, khuôn mặt xinh xắn sạch sẽ, vẻ mặt nghiêm túc thành khẩn, khác hẳn ngày thường.
Tiền Chức đứng gần Phương Điểm Điểm, cô nuốt nước bọt: "Đại ca như vậy đáng sợ quá, cậu ấy sẽ không lên sân khấu chửi ầm lên đấy chứ?"
Phương Điểm Điểm cũng lo lắng trong lòng: "Chắc... chắc là không đâu?"
Cô liếc nhìn "Giang Chi" cách đó không xa: “Giang Chi" cũng đang nhìn "Trần Đông Nghi", không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt lo lắng, khiến Phương Điểm Điểm càng thêm bất an: "Chẳng lẽ lớp trưởng cũng không quản được đại ca nữa rồi?"
"Chửi ầm lên thì sướиɠ thật đấy," Tiền Chức nói: "Nhưng lỡ hiệu trưởng mất mặt đuổi học đại ca thì sao?"
Thành tích của Phương Điểm Điểm vốn không đủ để vào Nhất Trung, nhưng bố mẹ cô đã đóng tiền học thêm, phần lớn số tiền đó đều chui vào túi hiệu trưởng mặt dày kia, cô ghét hiệu trưởng lắm: "Cùng lắm thì cá chết lưới rách, chúng ta cùng chuyển trường!"
Hai người đang nói chuyện: “Trần Đông Nghi" đã bước lên bục chào cờ.
Nhưng Trần Đông Nghi thật sự lúc này trong lòng đang có cả vạn con chạy qua – Nghĩ đến từ lúc cô chuyển đến trường Nhất Trung, đi học muộn, về sớm, nhuộm tóc bấm lỗ tai, đánh nhau trốn học, chuyện gì vi phạm nội quy cũng làm, được đám học sinh cá biệt sùng bái và ngưỡng mộ, với tốc độ nhanh nhất trở thành đại tỷ vùng này.
Bây giờ hay rồi, Giang Chi muốn hủy hoại hình tượng của cô!
Cô cũng không nỡ nhìn tiếp nữa.
Trên lễ đài chào cờ, Giang Chi chỉnh lại micro, cô ấy ghé sát thử mic, xác nhận không có vấn đề, sau đó cầm bản kiểm điểm viết ngày hôm qua lên, cao giọng: “Xin chào mọi người, tôi là Trần Đông Nghi lớp 10/3.”
Trần Đông Nghi nhắm mắt lại.
“…Tôi xin thề, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ rửa tay gác kiếm, làm lại cuộc đời, học hành chăm chỉ, báo đáp thầy cô. Tôi cũng muốn cảm ơn cô giáo chủ nhiệm và lớp trưởng chưa bao giờ từ bỏ tôi!”