Trần Đông Nghi lắc lắc điện thoại: "Tớ đã nói rồi mà."
Cô nghe máy, định nói gì đó rồi lại nhớ ra mình đang là Giang Chi, đành phải bật loa ngoài, ra hiệu cho Giang Chi lại nói chuyện. Giang Chi liếc nhìn cô rồi mở miệng: "Alo?"
"Đại ca, cuối cùng chị cũng nghe máy rồi!" Giọng nói bên kia đầy lo lắng: "Điểm Điểm xảy ra chuyện rồi!"
Trần Đông Nghi biến sắc.
Giang Chi gật đầu với cô, ra hiệu bình tĩnh, rồi hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Người gọi điện cũng là đàn em của Trần Đông Nghi, học lớp bên cạnh, tên là Tiền Chức. Giang Chi nhớ hình như trước đây từng bắt được cô bé này hút thuốc trên sân thượng. Giang Chi hỏi sao lại chạy lên sân thượng hút thuốc, chỗ này nguy hiểm lắm. Tóc cô bé nhuộm màu tím, bị gió trên sân thượng thổi bay, cô bé phả một vòng khói không được hoàn hảo lắm lên trời.
Cô bé nói: "Đại ca bọn em nói, hút thuốc trong nhà vệ sinh là không có ý thức công cộng."
Cũng vì thế, Giang Chi cảm thấy Trần Đông Nghi cũng coi như có chút nguyên tắc.
Lúc này, Tiền Chức hoàn toàn không còn vẻ ung dung như trên sân thượng nữa, sau khi bị Giang Chi kiên nhẫn hỏi dồn, mới lắp bắp kể lại sự việc - Chiều nay cô bé cùng Phương Điểm Điểm đi chơi ở tiệm game, không ngờ lại gặp Tôn Thiên Trường dẫn người đến trả thù. Phương Điểm Điểm cũng là đứa không chịu thua kém, nghe thấy Tôn Thiên Trường nói năng hỗn láo với Trần Đông Nghi, lập tức nổi giận, cầm ghế đập thẳng qua.
Tiền Chức khóc lóc nói: "Giờ phải làm sao đây đại ca, Điểm Điểm và Tôn Thiên Trường đều bị đưa đến đồn cảnh sát rồi, cảnh sát gọi điện cho phụ huynh, bố mẹ Điểm Điểm đều không chịu đến, giờ phải làm sao đây?"
Giang Chi nhìn Trần Đông Nghi.
Sắc mặt Trần Đông Nghi không tốt lắm, nắm đấm đặt trên đầu gối siết chặt, một lúc sau, cô đột nhiên đứng dậy, cầm lấy áo khoác trên ghế sô pha đi ra ngoài. Giang Chi nói "Tớ biết rồi" rồi vội vàng cúp máy, đuổi theo: "Cậu đi đâu?"
Trần Đông Nghi lạnh lùng nói: "Tránh ra."
"Tớ tránh ra? Cậu tỉnh táo lại đi Trần Đông Nghi, bây giờ cậu là ai, tớ tránh ra cho cậu?" Giang Chi dựa người vào cửa, ung dung nhìn Trần Đông Nghi: "Giang Chi chạy đến đồn cảnh sát cứu Phương Điểm Điểm, cậu không thấy buồn cười à?"
Trần Đông Nghi siết chặt nắm đấm, nhắm mắt lại: "Mẹ kiếp!"
Cô trừng mắt nhìn Giang Chi: "Cậu nói xem phải làm sao?"
Thấy cô bình tĩnh lại, Giang Chi cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo cô vào phòng: "Cậu đừng vội. Cậu kể lại đầu đuôi câu chuyện với Tôn Thiên Trường cho tớ nghe, tớ đến đó mới biết xử lý thế nào."
Trần Đông Nghi nghi ngờ: "Cậu đi? Cậu đi chẳng phải là để người ta bắt nạt à?"
Giang Chi nhướng mày, học theo cô: "Đối phó với loại người này đôi khi không cần dùng đến bạo lực."
Trần Đông Nghi tuy không tin Giang Chi nhưng trước mắt cũng chỉ có cách này, cô kể lại ân oán với Tôn Thiên Trường, rồi nhấn mạnh: "Tên Tôn Thiên Trường đó đầu óc rỗng tuếch, cực kỳ nhỏ nhen, thù này coi như đã kết rồi, cậu tuyệt đối đừng nói năng nhẹ nhàng hay tỏ ra dễ chịu với hắn ta, tớ mất mặt lắm."
Giang Chi gật đầu: "Tớ biết rồi."
Cô do dự một chút, rồi hỏi: "Bố mẹ của Phương Điểm Điểm..."
"Bố mẹ nó ly hôn rồi, chỉ đưa tiền chứ không quan tâm." Trần Đông Nghi đưa ví cho Giang Chi: "Số tiền này chắc là đủ để giải quyết chuyện này rồi. Tớ nói nếu phải nộp tiền bảo lãnh thì không phải là để cậu đưa tiền cho Tôn Thiên Trường dàn xếp riêng đâu đấy."
Giang Chi bật cười: "Tớ biết."
Trần Đông Nghi giục ghê lắm, Giang Chi cầm ví rồi vội vàng đi. May mà giao thông ở thành phố Tức Xuyên phát triển, đã có tàu điện ngầm từ lâu, cô đi tàu điện ngầm đến trung tâm thành phố rồi bắt taxi thẳng đến đồn cảnh sát.