Chương 7: Thể dục giữa giờ

Thấy bạn tốt sắc mặt không tốt, Tư Úc quan tâm hỏi: “Không khỏe chỗ nào à? Lát nữa chào cờ có cần tôi xin nghỉ phép cho cậu không?”

Giọng cậu ấy vẫn mang âm sắc trong trẻo của tuổi thiếu niên, ánh mắt nhìn người tràn đầy sự chân thành thiện chí, ngũ quan thanh tú, da dẻ mịn màng, dù ở khoảng cách gần như vậy cũng không nhìn ra khuyết điểm gì, tro tàn trong lòng Chung Hiểu Uyển dần dần bắt đầu bùng cháy trở lại.

“Không cần, tôi không sao, cậu đi đi.” Bài tiết là nhu cầu sinh lý, cô không thể vì chuyện này mà phủ nhận người khác, mọi người đều là con người, đều có lúc hình tượng không đẹp, bản thân cô ở nhà không phải cũng móc mũi sao? Chung Hiểu Uyển cố gắng tự thuyết phục bản thân trong lòng, để bản thân bình tĩnh đối mặt với tất cả những điều này.

Tư Úc nào biết cô đang nghĩ gì, nghe vậy mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Vậy lát nữa gặp ở sân thể dục. Đừng quên thay đồng phục.” Sau đó đứng dậy vừa mặc đồng phục vừa đi ra ngoài, bóng lưng trông vừa phóng khoáng vừa đẹp trai.

“Vẫn là ngày khai giảng ổn…” Chung Hiểu Uyển tán thưởng nhìn Tư Úc bước ra khỏi lớp học, sau đó mới lẩm bẩm tự nhủ rồi thẳng người dậy, mặc áo khoác đồng phục vắt trên ghế, tiện tay liếc nhìn điện thoại.

Trường của họ thực ra có quy định không được mang điện thoại khi đi học, còn có người chuyên môn thỉnh thoảng kiểm tra đột xuất, nhưng đối với những học sinh giỏi như Chung Hiểu Uyển và Yến Lộc Chi, giáo viên luôn nhắm mắt làm ngơ, miễn là không công khai chơi trong giờ thì sẽ không ai quản lý.

Chung Hiểu Uyển trước đây cũng thường mang điện thoại đi học, vì nhà cô gần trường, tối thường về nhà ăn cơm, mang điện thoại để tiện bàn bạc với mẹ tối nay ăn gì.

Bây giờ thì càng phồng cần phải nói, cô và Yến Lộc Chi đã hoán đổi cơ thể, đều luôn trong trạng thái chờ lệnh, không mang điện thoại thì xử lý tình huống như nào?

Thật sự có tình huống đột xuất!

Yến Lộc Chi trước khi bắt đầu tiết học thứ hai, đã gửi một bức ảnh bàn đầy hộp quà qua, bên dưới bức ảnh không có chữ, chỉ có ba dấu hỏi.

Trên trán Chung Hiểu Uyển cũng hiện lên ba dấu hỏi, cô nhanh chóng trả lời tin nhắn cho Yến Lộc Chi: “Sao lại nhiều thế?”

Lại tiếp tục giải thích: “Trước khi nghỉ lễ, tôi và một vài bạn học chơi trò chơi, viết tên mọi người lên giấy, bỏ vào một cái hộp nhỏ, sau đó lần lượt bốc thăm, bốc được ai thì sẽ giấu tên tặng quà năm mới cho người đó, đã nói là quà không quá 100 tệ, chỉ là chơi vui thôi, sao tôi lại nhận được nhiều thế?”

Yến Lộc Chi trả lời: “Cậu hỏi tôi?”

Chung Hiểu Uyển: “...”

Cô suy nghĩ một lúc, dạy Yến Lộc Chi: “Cậu đăng ảnh này vào nhóm Lục tiên nữ, viết “Ai làm, tự ra nhận”

Lại nói: “Lát nữa thể dục giữa giờ kết thúc, cậu về mở ra xem có thiệp gì hay không.”

Gửi xong tin nhắn xem thời gian cũng tới giờ, cô nhét điện thoại vào túi quần, nhớ lại dáng đi Yến Lộc Chi đã dạy cô, đứng dậy bước chân, tự cho là phong độ thanh lịch bước ra khỏi lớp học.

Lớp 4 nằm ở bên cạnh cầu thang trung tâm tầng 3, bên trong lần lượt là lớp 5/6/7/8/9, cho nên cô vừa ra ngoài đã gặp Ninh Lỗi và Tôn Gia Thịnh đang đi cùng nhau.

“Sao cậu lại đi một mình? Tư gia đâu?” Ninh Lỗi bước nhanh 2 bước đến bên cạnh Chung Hiểu Uyển hỏi.

“Đi vệ sinh rồi.” Chung Hiểu Uyển vốn đang tập quen với bước chân đó, vừa nhìn thấy hai người này cô đã quên mất, bước chân có hơi do dự.

Tôn Gia Thịnh đi theo cô và Ninh Lỗi, nhìn dáng đi lắc lư của cô, liền cười hì hì nói: “Lão đại, cậu bị trĩ hay tiêu chảy à?”

Chung Hiểu Uyển bây giờ nghe không được những chuyện liên quan đến bài tiết, nghe vậy liền quay đầu trừng mắt nhìn Tôn Gia Thịnh, nói ra thì bạn học này cũng là bạn cấp 2 của Chung Hiểu Uyển, nhưng họ không học cùng lớp, Tôn Gia Thịnh từ năm nhất đã bắt đầu nổi loạn, đánh nhau, trốn học, yêu sớm, cái gì cũng làm, căn bản không phải người cùng thế giới với cô, cho nên cô cũng không nói chuyện với người này nhiều.

Trên người Tôn Gia Thịnh có chút khí chất côn đồ, luôn luôn mang vẻ không sợ trời không sợ đất, lúc này thấy Yến Lộc Chi trừng mình, thế mà lại cười hi hi chen lên trước, một tay vòng qua vai anh: “Hay là, 3 ngày nghỉ lễ không thấy người đâu, bây giờ đi đường còn lảo đảo? Không thể nào là…..”

Vừa rồi bị Tư Úc ấn lưng một cái, Chung Hiểu Uyển vui vẻ như thể bị mở huyệt đạo Nhâm Đốc, bây giờ đổi thành Tôn Gia Thịnh trực tiếp vươn tay ôm lấy, Chung Hiểu Uyển lại như sợ bị trúng độc, lập tức đẩy mạnh ra, lạnh mặt nói: “Bận thi học sinh giỏi.”

Thấy ‘cô’ không vui, Tôn Gia Thịnh cũng có chút lúng túng, Ninh Lỗi vội vàng chen ngàng: “Ê các cậu xem, nữ hoàng mặt trời dẫn theo hậu cung của cậu ấy xuống rồi.”

“????”

Mặc dù trước đây Chung Hiểu Uyển chưa từng nghe qua danh xưng này, nhưng ở Trường trung học phổ thông số 5, dùng mặt trời để chỉ người, hình như chỉ có…….Trong lòng cô dâng lên dự cảm không lành, giây tiếp theo quả nhiên nhìn thấy “bản thân” mặt không biểu cảm đi xuống lầu một cách ngạo mạn, bên cạnh và phía sau còn có bảy tám bạn nữ vây quanh.

“Hậu cung….. còn cả hậu cung?” Cô nhịn không được quay đầu nhìn Ninh Lỗi thầm nghĩ: “Tên này có phải bị ngốc không? Trong đó còn có em gái song sinh của cậu ta nữa!”

Ninh Lỗi thấy cô nhìn qua, không những không cảm thấy xấu hổ mà còn đắc ý, cười hì hì nháy mắt ra hiệu, bên cạnh Tôn Gia Thịnh còn quá đáng hơn: “Haizz, thật muốn đổi chỗ với cậu ấy.”

Chung Hiểu Uyển: “...”

Cô cũng muốn đổi, nhưng đổi không được mà. Chờ chút, hung thủ sẽ không phải là Tôn Gia Thịnh chứ?

Cô không khỏi quan sát Tôn Gia Thịnh, đúng lúc này, loa phát thanh của trường vang lên nhắc nhở xếp hàng, Chung Hiểu Uyển chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện này, nhanh chóng đến sân tập tìm vị trí của lớp 4, cùng với Tư Úc đã xếp hàng đợi sẵn ở đó.

Lễ chào cờ là nghi thức hàng tuần, bài phát biểu của hiệu trưởng sau khi kết thúc càng là chuyện cũ rích, không ngoài việc năm học mới bắt đầu, hi vọng mọi người học thật tốt, đặc biệt là học sinh lớp 12 bla bla……

Những điều này không tạo thành áp lực cho Chung Hiểu Uyển, cho nên cô nghe tai trái lọt tai phải, vẫn luôn suy nghĩ khả năng Tôn Gia Thịnh là hung thủ.

Chờ đến khi kết thúc bài phát biểu, bắt đầu tập thể dục, cô rốt cuộc nhịn không được, nhỏ giọng hỏi Tư Úc: “Hôm đó sinh nhật Ninh Lỗi, Tôn Gia Thịnh có ngồi cùng chúng ta không?”

“Có, cậu ấy không phải là ngồi cạnh cậu sao? Sao vậy?”

Ngồi cạnh? Có điều kiện gây án, ghi chú lại.

“Tớ tưởng cậu ấy chạy đi ngồi cùng các bạn nữ rồi.”

“Cậu ấy chỉ nói thôi, thật sự để cậu ấy đi, cậu ấy cũng không có gan. Nhưng mà vừa rồi tớ nhìn thấy Chung Hiểu Uyển rồi, bây giờ cậu ấy thật sự càng ngày có khí chất nữ hoàng.”

“....”

Cùng lúc đó Yến Lộc Chi không biết bản thân tràn đầy khí chất nữ hoàng đang kéo cơ thể nặng nề tập thể dục, tiện thể nghe lén Trương Linh Vận và Tần Tử Uyên tán gẫu.

Trương Linh Vận là bạn cùng bàn của Chung Hiểu Uyển, thành tích thuộc loại trung bình dưới, nhưng lớp 1 là chuyên văn, cho nên trong số học sinh khối 11 văn thì thành tích cũng không quá tệ. Còn tốt hơn thành tích chính là năng lực thu thập tin tức bát quái của cô ấy.

Hôm nay là ngày đầu tiên sau khai giảng, mới học một tiết tự học buổi sáng cộng thêm hai tiết học, Yến Lộc Chi đã nghe được từ cô ấy tin tức lớp trưởng lớp 2 và lớp trưởng lớp 5 xác định quan hệ yêu đương, Tôn Gia Thịnh chơi game hại đồng đội bị hẹn ra solo bóng rổ suýt nữa bị đánh, vân vân các loại tin tức lớn nhỏ.

Tần Tử Tuyên là lớp phó thể dục lớp 1, cao 1m72, chơi bóng rổ không tệ là

ấn tượng duy nhất trước đây của Yến Lộc Chi về cô ấy, nhưng mà từ khóa ghi chú của Chung Hiểu Uyển dành cho cô ấy lại là “thiếu nữ tâm tư tinh tế”, cũng không biết là có ý gì.

“Cho nên Tôn Gia Thịnh solo bóng rổ bị thua sao?”

“Chắc chắn thua rồi!” Ninh Dao nói: “Yến Lộc Chi và Tư Úc đều không đi, hơn nữa người hẹn cậu ấy hình như còn là sinh viên đại học, chỉ có Ninh Lỗi, Lưu Duệ, bọn họ có mấy người, còn không bị người ta đánh cho tơi bời?”

“Không phải solo sao?” Tần Tử Tuyên phát hiện ra điểm mù: “Solo thì liên quan gì đến việc người khác có đi hay không!”

“Vậy có thể là ba chọi ba? Ơ, cái này không quan trọng. Trọng điểm là Tư Úc và Yến Lộc Chi đều không đi! Cậu nói hai người bọn họ đi làm gì?”

Yến Lộc Chi đang đứng phía trước làm động tác xoay người nghe mà mí mắt giật liên hồi, nhân cơ hội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Linh Vận nói chuyện say sưa, như thể phát hiện ra bí mật động trời gì đó.

Tần Tử Tuyên nghe cô ấy nói vậy, ngầm hiểu, cũng cười hì hì hai tiếng: “Có phải Tưởng Thụy Tuyết lại sản xuất lương thực rồi không?”

“Thông minh! Hôm qua tớ đã bảo cậu ấy đăng lên nhóm, cậu ấy nói còn phải sửa chữa một chút, lát nữa tớ hỏi cậu ấy sửa xong chưa."

Yến Lộc Chi có nghe mà không hiểu, không biết hai câu sau của họ có liên quan gì đến những gì họ nói trước đó, cũng không để ý. Rất nhanh màn tập thể dục buổi sáng kết thúc, tiếp theo là xếp hàng chạy quanh sân, chống đỡ cơ thể nặng 80kg, Yến Lộc Chi thở hổn hển chạy hai vòng, cuối cùng cũng đợi đến khi chạy xong giải tán, anh lập tức tách khỏi đội hình đi về phía nhà vệ sinh.

Ai ngờ vừa đi được vài bước, Ninh Dao đã đuổi theo gọi anh: “Hiểu Uyển chờ tớ một chút, cùng đi!”

Anh cố nhịn đến khi tập thể dục xong chính là không muốn cùng người khác đi! Yến Lộc Chi mặt lạnh mày nhíu thở hổn hển, trong lòng vô cùng không muốn, nhưng bây giờ anh đã kiệt sức, Ninh Dao chỉ cần bước nhanh hai bước là đuổi kịp anh, còn rất tự nhiên khoác tay anh.

“Sao vậy? Trông cậu có vẻ tâm trạng không tốt.” Ninh Dao dáng người nhỏ nhắn, đi bên cạnh Chung Hiểu Uyển nặng 80kg, đặc biệt có cảm giác như chim nhỏ nép vào người.

Yến Lộc Chi lại không có tâm trạng thương hoa tiếc ngọc, nhàn nhạt đáp: “Không có.”

“Có phải sắp đến dì cả rồi không?” Ninh Dao tiếp tục hỏi.

Yến Lộc Chi bước chân khựng lại, dì cả? Sao anh lại quên mất con gái còn phải đến tháng kinh nguyệt?!

“Ờ, không đúng.” Ninh Dao tự lẩm bẩm tiếp: “Tớ nhớ ngày của chúng ta gần giống nhau, đều là kết thúc trước Tết Nguyên Đán.”

May quá may quá, trái tim treo lơ lửng rơi trở về chỗ cũ, kết thúc trước Tết Nguyên Đán, chu kỳ tiếp theo thế nào cũng phải cuối tháng, cho nên Chung Hiểu Uyển mới không nhắc đến nhỉ?

Ninh Dao thấy sắc mặt anh dịu đi một chút, còn tưởng tâm trạng anh tốt hơn rồi, liền cười nói: “Có phải hội chứng sau kỳ nghỉ, đột nhiên lại phải dậy sớm đến trường, còn phải chào cờ tập thể dục buổi sáng hơi phiền không?”

Yến Lộc Chi thấy mình không đáp lại, cô ấy vẫn không chịu dừng, chỉ có thể gật đầu.

“Đúng rồi, nhà cậu là ai tổ chức sinh nhật? Vào ngày nào? Có cần tớ giúp cậu đặt phòng riêng không?”

Yến Lộc Chi: “?” Ngây người một giây sau, anh mới nhớ ra ngày đầu tiên hoán đổi, Chung Hiểu Uyển từng lấy lý do này để hỏi Ninh Dao một số chuyện: “Không cần đâu, cuối cùng bọn họ lại không muốn ra ngoài ăn mừng nữa.” Anh tùy tiện tìm một cái cớ để nói quanh co.

“Vậy hả.” Ninh Dao mắt nhìn chằm chằm mặt bạn tốt, cẩn thận nhắc đến một chuyện khác: “Nói ra cũng trùng hợp, đúng vào ngày đó, có một người bạn học của anh trai tớ cũng đến nhà hàng nhà tớ, nói muốn tổ chức sinh nhật cho người nhà, tớ nghe bọn họ miêu tả, càng nói càng giống Yến Lộc Chi.”