Chương 4: Đây không phải diễn

Bàn cà phê theo động tác úp mặt của Yến Lộc Chi phát ra tiếng kêu cót két như sắp gãy, dọa cho Chung Hiểu Uyển vội vàng đưa tay đỡ lấy mép bàn, nhanh chóng nói với Ninh Lỗi một câu: "Không cần, tôi tìm thêm chút nữa, cảm ơn", rồi cúp điện thoại.

"Cậu không sao chứ?" Cô nhìn điện thoại, nhỏ giọng hỏi Yến Lộc Chi đang bị tóc che kín mặt.

Mặc dù từ đầu Chung Hiểu Uyển đã không tin tưởng vào việc có thể làm sáng tỏ sự thật về việc họ hoán đổi thân xác ngay trong ngày hôm nay, nhưng là nhân vật chính của sự kiện kỳ lạ này, cô rất hiểu sự thất vọng và bực bội của Yến Lộc Chi lúc này. Thấy anh nằm im không nói gì, cô cũng không nói thêm, uống hết nước trong cốc, cầm điện thoại của mình đi đến quầy gọi món, gọi hai cốc chocolate nóng mang về.

"Uống chút gì đi." Cô đặt một cốc chocolate nóng vào giữa bàn, ngồi xuống, cầm cốc của mình vừa uống vừa an ủi đối phương: "Không có camera, chẳng phải vẫn còn người sao? Có lẽ chúng ta có thể tìm cách tìm người phục vụ đã mang đồ uống đến, cậu đợi tôi hỏi Ninh Dao."

Ngọn lửa hy vọng trong lòng Yến Lộc Chi bỗng bùng cháy, cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên, ngồi thẳng người nhìn chằm chằm vào Chung Hiểu Uyển đang mang khuôn mặt của mình. Anh nhìn cô chằm chằm như vậy, Chung Hiểu Uyển nhắn tin xong không khỏi liếc nhìn vài lần, nhìn mãi cô mới phát hiện: "Thực ra mắt tớ đẹp thật đấy, to lại sáng, trước đây chưa từng chú ý."

Yến Lộc Chi liếc mắt lên, chỉ để lộ lòng trắng cho cô xem, Chung Hiểu Uyển bật cười, thấy tóc anh rối bù, có vài lọn còn dính vào mặt, giống như đang soi gương, cô theo phản xạ đưa tay vuốt lại.

Yến Lộc Chi mắt nhìn lên trần nhà, lúc đầu không để ý đến động tác của cô, mãi đến khi cô vuốt xong tóc mới phản ứng lại, lùi về sau một bước, chất vấn: "Cậu làm gì thế?"

"Ờ, không có gì, chỉ là để duy trì hình tượng của mình thôi." Chung Hiểu Uyển bị phản ứng của anh chọc cười: "Sao cậu lại có vẻ như một phụ nữ đoan chính bị trêu chọc vậy?"

Yến Lộc Chi: "..."

Nhẫn nhịn một chút, vẫn không thể kìm nén cảm xúc bực bội, anh cũng không nhịn nữa: "Bây giờ cậu còn tâm trạng để đùa giỡn à? Chúng ta bây giờ không phải đang ngồi trong rạp chiếu phim, cũng không phải đang xem tivi, đây càng không phải là một trò chơi! Không tìm được nguyên nhân hoán đổi, chúng ta sẽ không biết làm sao để đổi lại, sau này còn nhiều rắc rối lắm!"

"Tôi biết đây không phải là diễn." Chung Hiểu Uyển thu lại nụ cười, cầm cốc chocolate nóng của mình lên uống một ngụm, lẩm bẩm: "Sao hôm nay chocolate nóng lại ngọt thế nhỉ?"

Ánh mắt của Yến Lộc Chi nhìn cô càng thêm sắc bén, Chung Hiểu Uyển thở dài, đặt cốc xuống nói: "Trước tiên hãy làm rõ một điều, mặc dù tôi thực sự có thoáng qua suy nghĩ "có cơ hội trải nghiệm cuộc sống của con trai cũng không tệ", nhưng tôi chưa bao giờ muốn trở thành người khác. Chúng ta đã hoán đổi được nửa ngày, cậu cũng nên hiểu rồi, ngoài thành tích xuất sắc ở trường, tôi có gia đình hạnh phúc, bố mẹ yêu thương nhau - tôi không có ý gì khác, chỉ là..."

"Cậu không cần giải thích, tôi không để ý." Yến Lộc Chi lạnh lùng nói: "Gia đình tôi cũng rất hạnh phúc." Chỉ là gia đình đó không bao gồm anh mà thôi.

Chung Hiểu Uyển là người rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, nhìn thấy khuôn mặt của mình căng thẳng, rõ ràng là để ý nhưng lại cố tỏ ra mạnh mẽ nói những lời trái lòng, cô lập tức mềm lòng, tha thứ cho thái độ không mấy thân thiện của anh, tiếp tục giải thích: "Tôi chỉ muốn nói, tôi rất hài lòng với cuộc sống của mình, và đang dồn hết tâm sức để thực hiện ước mơ của mình... Tôi không có lý do gì để thay đổi quỹ đạo cuộc sống vào thời điểm quan trọng như vậy."

"Tôi cũng không nói là cậu." Cuối cùng Yến Lộc Chi cũng chịu, tay đưa đến cốc chocolate nóng đặt hờ lên, cảm nhận độ nóng của đồ uống: "Trước đây tôi nghi ngờ cậu hoàn toàn là vì cậu quá bình tĩnh, giống như cậu đã từng trải qua chuyện này, hoặc là đã chuẩn bị sẵn sàng vậy."

"Cảm ơn lời khen." Chung Hiểu Uyển mỉm cười: "Tuy nhiên, tôi cũng không bình tĩnh như cậu nghĩ đâu. Trước khi cậu gọi điện thoại vào sáng nay, tôi đã hoảng loạn lắm rồi." Việc vô tình tè ra quần thật sự là chuyện đáng xấu hổ mà cô không muốn nhớ lại. Cũng không biết có phải là do ám thị tâm lý hay không, cô vừa nghĩ đến thảm kịch buổi sáng, một cơn buồn tiểu lại ập đến.

Yến Lộc Chi không biết sự thật, gật đầu nói: "Cậu thực sự không có lý do gì để làm như vậy. Ninh Dao có trả lời tin nhắn chưa?"

Chung Hiểu Uyển liếc nhìn điện thoại, lắc đầu: "Chưa." Cô lại đổi tư thế ngồi, do dự nói: "Bạn học Yến, tôi có một câu hỏi..."

Yến Lộc Chi nhìn cô chờ cô hỏi, nhưng cô dường như không thể nói ra, cúi đầu cầm điện thoại lên gõ chữ, một lúc sau mới đưa điện thoại cho anh. Yến Lộc Chi đầy bụng nghi ngờ, cúi đầu nhìn: “Xin hỏi, khi các bạn nam đi vệ sinh, làm thế nào để đảm bảo vị trí chính xác và không bị bắn ra ngoài?”

Anh cố nhịn không nhìn Chung Hiểu Uyển, đưa tay gõ chữ: “Tay.” Sau đó đưa điện thoại lại cho cô.

Chung Hiểu Uyển nhìn thấy chữ này, sắc mặt lập tức thay đổi, tiếp tục hỏi: “Lần nào cũng phải dùng tay sao? Không có cách nào khác ư?”

Yến Lộc Chi đọc xong cảm thấy đặc biệt khó hiểu: “Vậy thì sao? Cậu làm cái giá đỡ à???”

Nói thật, Chung Hiểu Uyển cảm thấy ý tưởng này không tệ. Nhưng cho dù có thể làm được, thì bây giờ cô cũng không kịp nữa! Đang băn khoăn, Yến Lộc Chi lại cầm điện thoại gõ vài chữ đưa cho cô xem: “Cậu sáng nay hoảng loạn là vì cậu tè ra ngoài à??”?

Chung Hiểu Uyển thấy anh có vẻ như cô chỉ cần nói "phải" là anh sẽ phá hủy nhà vệ sinh, yếu ớt đáp: “Bình tĩnh, cho dù có đi chăng nữa, thì đó cũng là nướ© ŧıểυ của chính cậu mà! Con đẻ...”

“Con đẻ cái gì!” Yến Lộc Chi đưa tay chống lên trán, không muốn nói thêm lời nào nữa.

Thực ra Chung Hiểu Uyển không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, trong lòng cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng lúc này bàng quang căng tức khiến cô không thể bận tâm đến việc xấu hổ hay không. Vì vậy, cô lấy lại điện thoại và gõ thêm một dòng: “Nói thật, bây giờ tôi hơi gấp, có lẽ là do uống quá nhiều nước, ở nhà ông ngoại cũng không dám đi vệ sinh, vậy cậu có bí quyết gì để chỉ cho tôi không?”

Bí quyết gì cho việc bài tiết này của con người? Yến Lộc Chi mặt không cảm xúc nói: "Cậu có nghĩ là hai chúng ta húc đầu vào nhau để đổi lại được không?"

"Không biết có đổi được không, nhưng cậu sắp tè ra quần rồi đấy!" Chung Hiểu Uyển nhịn không được đứng dậy, chỉ mong bàng quang được thư giãn một chút: "Tôi chưa bao giờ thử đứng đi vệ sinh..." Cô nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói với Yến Lộc Chi.

Nghi ngờ cuộc đời đến mức tê liệt, Yến Lộc Chi cũng không gõ chữ nữa, trực tiếp nhỏ giọng nói với cô: "Bí quyết rất đơn giản, kéo khóa quần xuống, đưa tay vào lấy nó ra, sau đó cầm nó hướng vào bồn tiểu, hiểu chưa?"

Chung Hiểu Uyển nghe xong mặt đỏ bừng, nhưng không kịp quan tâm nhiều, cầm lấy khăn giấy vừa mua nước uống rồi chạy vào nhà vệ sinh, kịp thời dừng chân ở cửa nhà vệ sinh nữ, quay đầu chạy vào nhà vệ sinh nam.

Yến Lộc Chi nhìn cô chạy ra ngoài với tư thế ngộ nghĩnh, tâm trạng vô cùng phức tạp, có một khoảnh khắc thậm chí muốn đứng dậy đi theo giúp đỡ, nhưng anh chợt nhớ ra bây giờ mình là con gái, nếu thực sự đi theo thì cảnh tượng đó thật quá đáng sợ.

Trong lòng âm thầm hô vang “Cút đi, khuất mắt” và “Đừng tè ra quần”, Yến Lộc Chi đã trải qua 10 phút vô cùng khó khăn, mới thấy Chung Hiểu Uyển mặt đờ đẫn đi ra.

"Sao lâu thế?" Anh hỏi trước: "Thuận lợi không?"

Chung Hiểu Uyển vẫy đôi tay đầy nước ngồi xuống, cúi đầu ủ rũ nói: "Cứ rửa tay mãi." Rồi bổ sung: "Nếu không phải nghĩ đến đây là tay của cậu, thì tôi còn phải rửa thêm một lúc nữa."

Yến Lộc Chi: "...

Im lặng một lát, anh lại cảm thấy có gì đó không ổn: "Cậu không phải là... dính vào tay rồi chứ?"

Chung Hiểu Uyển bực bội nói: "Không có! Tôi đã lót khăn giấy, hơn nữa... thôi, tóm lại là không có. Đi thôi, chúng ta trực tiếp đến khách sạn tìm người phục vụ đó, vừa rồi thật ngốc, hỏi Ninh Dao làm gì!" Nghĩ đến việc sau này đều phải đi vệ sinh như vậy, cô hoàn toàn không có hứng thú gì với việc làm con trai! Không, không chỉ là "làm con trai", cô cũng không có hứng thú với con trai nữa!

Nhìn Chung Hiểu Uyển, người luôn tỏ ra bình tĩnh, đột nhiên sụp đổ, tâm trạng của Yến Lộc Chi bỗng nhiên tốt hơn, anh lấy điện thoại của Chung Hiểu Uyển xem qua tin nhắn trò chuyện với Ninh Dao: "Cái cớ này của cậu quá gượng gạo rồi, người nhà tổ chức sinh nhật cũng muốn loại đồ uống này, Ninh Dao căn bản không tin, còn hỏi cậu có chuyện gì không?"

"Cô ấy hỏi có chuyện gì?" Chung Hiểu Uyển bảo Yến Lộc Chi lấy một tờ giấy ăn lau tay cho mình, sau đó cầm điện thoại xem: "Lạ thật, bình thường cô ấy rất dễ lừa, tôi nói người nhà tổ chức sinh nhật, cô ấy sẽ nhiệt tình giúp đỡ. Thôi, cứ đi xem thử đã."

Yến Lộc Chi cũng không có ý kiến gì khác, hai người thu dọn đồ đạc rời khỏi quán cà phê, gọi taxi đến khách sạn ngày hôm qua. Trước khi vào, họ bàn bạc một chút, nếu Chung Hiểu Uyển đã khiến Ninh Dao nghi ngờ, vậy lần này nên để Yến Lộc Chi đi chung, Chung Hiểu Uyển ra mặt hỏi thăm quản lý sảnh thì hơn.

Quản lý sảnh nghe nói là bạn học của con ông chủ, lại thấy "Yến Lộc Chi" ăn mặc chỉnh tề, ngoại hình nổi bật, thái độ liền rất tốt, thực sự giúp anh tìm được người pha chế rượu, tuy nhiên: "Hôm qua khách đông, khách sạn trên dưới đều rất bận, đi đưa đồ uống cũng không chỉ có một nhân viên phục vụ, chúng tôi quay video ghi lại được người đó tôi đã gặp, cô ấy nói cô ấy nhớ tất cả đồ uống đều sử dụng cùng một loại ô cùng màu. Ngoài ra còn có một người là nhân viên bán thời gian, đã nghỉ việc rồi."

"Vậy khách sạn của họ có ô màu xanh không?" Yến Lộc Chi hỏi.

"Có. Nhưng vì màu sắc không phù hợp với đồ uống của chúng tôi, nên người pha chế đã không sử dụng. Thứ này không ai để ý, cứ để trong quầy bar không sử dụng, giữa chừng có người tráo ô để đánh dấu, cũng không ai biết." Chung Hiểu Uyển nói xong liền lấy ba chiếc ô màu đỏ, vàng, xanh cho anh xem: "Tôi vẫn nói là người nhà muốn tổ chức sinh nhật, muốn tổ chức tiệc ở khách sạn của họ, đây là người pha chế đưa cho tôi."

Yến Lộc Chi cầm chiếc màu xanh lên xem kỹ hoa văn, khẳng định: "Chính là cái này. Nhân viên bán thời gian đó thế nào?"

"Nhân viên phục vụ ở quán bar hình như... rất lớn, loại nhân viên bán thời gian ăn theo doanh số bán rượu này nói nghỉ việc là nghỉ việc cũng rất bình thường, bọn họ đều không để ý. Tôi không dám hỏi số điện thoại, như vậy họ còn tưởng tôi đã thích ai đó, sau đó không chịu nói nữa, bảo tôi về học hành cho tử tế..."

Yến Lộc Chi: "..."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện này, sau khi Chung Hiểu Uyển dừng lại không nói nữa, Yến Lộc Chi cũng im lặng hồi lâu, cho đến khi đi đến cửa một ga tàu điện ngầm, anh mới dừng lại nói: "Xem ra chúng ta chỉ có thể tạm thời như vậy."

Lần này anh bình tĩnh hơn trước rất nhiều: "Tôi đã hẹn bố tôi tối nay 11 giờ gọi điện thoại, ông ấy ở LA, lúc đó bên ông ấy đang là buổi sáng."

*LA: Los Angeles (tên viết tắt LA) là thành phố lớn nhất tiểu bang California. Và lớn thứ nhì tại Hoa kỳ thuộc về quận Los Angeles.c

Không tìm ra nguyên nhân thì thôi, còn đến kiểm tra đột xuất à? ? ?