Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Hòa Thân Ta Mang Thai

Chương 1: Hòa thân

Chương Tiếp »
Chương 1: Hòa thân

Edit: Nhân Quân

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, trưởng tử của trẫm tài mạo vô song, ôn hòa như ngọc. Là người ưu tú được chọn hòa thân. Trẫm đã suy nghĩ kỹ càng, nay cho kết lương duyên cùng với quốc quân Tiêu Quốc. Ban cho kim ngân châu báu trăm rương. Nguyện cùng với Tiêu Quốc giao hảo muôn đời. Khâm thử!”

Tô Ngôn Phong quỳ trên mặt đất và đầu cúi xuống, thân hình cao lớn thẳng tắp. Một sợi tóc rơi xuống vai y và đang bay trong gió. Chiếc áo choàng cáo màu trắng như tuyết khiến y trông càng trắng ngần hơn và gần như ốm yếu.

Chiếu chỉ được đọc xong, thì xung quanh liền im lặng như tờ.

Công công đến tuyên chiếu liền lắc đầu: “Lãnh chỉ đi đại hoàng tử, nô tài còn phải quay về cung phục mệnh nữa.”

Hắn ta là một nô tài nhưng trong giọng điệu của hắn ta không hề có sự cung kính.

Tô Ngôn Phong liền rập đầu bái lễ, sau đó giơ cao hai tay: “Nhi thần lãnh chỉ, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Một nhóm người lần lượt rời đi.

Lai Hỉ đang quỳ ở phía sau vội vàng đứng dậy, đi tới đóng cửa điện lại: “Bên ngoài gió lớn, công tử cẩn thận bị cảm lạnh.”

Sau khi đóng cửa lại, toàn bộ cung điện chỉ còn lại chủ nô hai người bọn họ.

Lai Hỉ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của công tử thì không khỏi ươn ướt mắt: "Từ xưa đến này nào đâu có đạo lý nam tử phải đi hòa thân kia chứ! Chuyện này rõ ràng là…”

Lai Hỉ không thể nói được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Hắn ta đã đi theo công tử từ khi còn nhỏ, cho nên đã chứng kiến tất cả những gì công tử phải chịu đựng trong những năm qua. Cảm giác đau khổ, tức giận, nhưng cũng không biết phải làm thế nào cả.

Tô Ngôn Phong không nói gì, im lặng đi đến bên cửa sổ, đôi bàn tay gầy gò trắng nõn chạm vào song cửa sổ, sau đó y dùng sức đẩy nó ra, để cho gió lạnh lùa vào.

Lai Hỉ chạy chậm tới: "Công tử không thể bị cảm lạnh ạ!"

Nói xong đóng cửa sổ lại.

Tô Ngôn Phong: “Hãy cất thánh chỉ đi.”

m thanh như dòng suối trong trẻo chạm vào đá, như ngọc bội chạm vào nhau, hơn nữa còn trong trẻo và êm tai nữa.

Thánh chỉ được cất vào rương, sau đó Lai Hỉ quay người lại. Dù đã hầu hạ công tử từ khi còn nhỏ, nhưng hắn ta vẫn rất kinh ngạc trước vẻ ngoài của công tử.

——Tô Ngôn Phong đứng ở bên cửa sổ, với ba ngàn sợi tóc đen đang bay trong gió. Đầu đội mão ngọc, thái dương như dao cắt, mắt như sao sáng. Khí chất của y trong sáng như trăng sáng, lạnh lùng cao quý. Thân hình y cao lớn và cao lớn như cây thông xanh trên núi cao vậy.

Đây là người tuyệt sắc trên thế gian.

Công tử an phận ở một góc, không tranh không giành, không ngờ đến cuối cùng y lại rơi vào tình cảnh phải đi hòa thân.

Chuyện nam tử đi hòa thân, đây chính là là điều nực cười nhất ở trong thiên hạ này!

Vô cùng nhục nhã!

"Thật sự hết cách rồi sao ạ?" Lai Hỉ đi tới, đưa cho Tô Ngôn Phong một bình nước ấm, "Quốc quân Tiêu Quốc có tính tình hung bạo, gϊếŧ người như điên, cho nên nếu công tử đi rồi, thì chính là nhảy xuống hố lửa đó!"

"Xung quanh đều là tham sống sợ chết, cho nên bất kể ở đâu thì điều là như nhau cả thôi." Tô Ngôn Phong mỉm cười xin lỗi hắn ta, "Chỉ là liên lụy ngươi, phải cùng ta rời xa quê hương."

Mẫu phi y vốn là nữ tử xuất thân từ một nhà quyền quý, thêm vào đó lại có ngoại hình xinh đẹp, cho nên rất nhanh đã được sủng ái. Về sau gia tộc sa sút, thêm vào đó mẫu phi cũng không thích tranh giành sự sủng ái, cho nên địa vị trong cung càng ngày càng kém đi.

Tô Ngôn Phong là hoàng trưởng tử. ‘Thất phu vô tội, hoài bích có tội.’

Vì thân phận là trưởng tử này, mà Tô Ngô Phong từ nhỏ đã bị ám sát vô số lần. Nếu như không có quý nhân giúp đỡ, thì đã đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi.

Huống hồ y chỉ là Trạch Đoái. Nó không có những ưu điểm vốn có của Thiên Càn, cũng không quý giá như Địa Khôn. Cho nên mang đi hòa thân, thì dường như là công dụng lớn nhất của cậu rồi.

"Công tử ngàn vạn lần xin người đừng nói như vậy." Nghe được câu này thì sắc mặt của Lai Hỉ liền buồn bã và sắp khóc lần nữa rồi, "Lai Hỉ sống là người của công tử, chết là ma của công tử! Công tử đi đâu thì thuộc hạ sẽ đi theo đến đó!"

Khi hắn ta sáu tuổi thì đã được công tử cứu sống, cho đến ngày hôm nay, hắn ta đã ở bên cạnh công tử được mười năm. Nhưng công tử không bao giờ cho phép hắn ta hành lễ và luôn chỉ được gọi cậu là công tử mà thôi.

Mối quan hệ giữa hai người họ, sớm đã vượt qua giới hạn của chủ nô rồi.

“Đã là như vậy, thì đừng khóc.” Tô Ngôn Phong cầm lấy bình nước ấm bằng cả hai tay, “Cùng ta đi dạo đi.”

Bây giờ đã là mùa đông, tuyết đã rơi từ lâu và không tan. Nhưng may mắn thay đã có cung nhân dọn dẹp, thế là những con đường bình thường mà cậu hay đi qua đã được dọn dẹp và tuyết bị đẩy ra hai bên đường.

Sau khi ra khỏi cửa cung, Tô Ngôn Phong đi thẳng về hướng Tây Bắc.

Lai Hỉ nhìn về phương hướng thì liền biết công tử muốn đi đâu, cho nên nhất thời càng cảm thấy khó chịu.

Sau khoảng một tách trà, con đường sạch sẽ đã biến mất, mà thay vào đó là con đường phủ đầy tuyết.

Cùng lúc đó, một cung điện xuất hiện trong tầm mắt — Nó là lãnh cung.

Nữa năm trước, mẫu phi vì bảo vệ y mà đã chọc giận hoàng hậu, cho nên hoàng thượng đã đày người vào lãnh cung. Người bị nhốt bên trong và không cho phép bất kỳ ai vào thăm.

Tô Ngôn Phong đứng ở trước cửa cung điện, tường thành cao dày đã che khuất tầm mắt của y. Sau đó y giơ tay chạm vào lớp sơn màu đỏ son trên tường cung điện, rõ ràng là màu sáng như lửa, thế nhưng lúc này lại cực kỳ lạnh lẽo.

"Công tử!" Tô Ngôn Phong đang suy nghĩ thì Lai Hỉ đột nhiên kích động hét lên: "Trên trời có diều giấy ạ!"

Tô Ngôn Phong nhìn lên và thấy một con diều giấy đang bay trên bầu trời, trên nền trời rộng lớn, nó trông cực kỳ nhỏ bé.

Đột nhiên, con diều bị đứt dây và mất kiểm soát.

Lai Hỉ không ngừng nhìn chằm chằm, để chờ con diều rơi xuống đất, rồi chạy tới đó càng sớm càng tốt.

Một lúc sau, Lai Hỉ lại chạy về phía Tô Ngôn Phong, nhỏ giọng nói: “Diều bay đến một viện tử khác, nhưng thuộc hạ không dám nhặt. Công tử ngài nhìn này.”

Vừa nói hắn ta vừa lấy từ trong tay ra một chiếc túi.

Nhìn những đường khâu quen thuộc, thì Tô Ngôn Phong rốt cục cũng không giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt nữa, sau đó y gần như háo hức khi cầm lấy nó.

Bên trong có một chiếc trâm bạc, nhưng vì dài quá, cho nên đã để lộ phần chóp. Y lấy nó ra, thì đầu còn lại có hình bông hoa mận.

Đây là chiếc trâm hoa mận mà mẫu phi yêu thích nhất. Trong trí nhớ của Tô Ngôn Phong, mẫu phi luôn cài nó, cũng chỉ cài nó mà thôi. Ngoài như vậy ra, thì còn có một mảnh giấy.

[Hôm nay nói lời cáo biệt, đời này khó gặp lại. Người khôn giữ mình, không để lộ tài năng. Nguyện ngày ngày luôn bình an.]

Hàng ngàn cảm xúc dâng trào trong lòng y, đôi mắt Tô Ngôn Phong tràn ngập nước. Một giọt nước mắt từ từ trượt xuống khóe mắt của y: “Nhi thần sẽ nhớ kỷ lời dạy của mẫu phi.”

"Sao công tử không đi cầu xin hoàng thượng ạ, hoàng thượng sẽ niệm tình thân phụ tử, cho nên nói không chừng sẽ…”

Tô Ngôn Phong lắc đầu cắt ngang: “Ta chuẩn bị đi Tiêu Quốc hòa thân. Trong cung không có người nào bảo vệ mẫu phi, cho nên nếu mẫu phi ra ngoài ngược lại sẽ càng nguy hiểm hơn.”

Y đi hòa thân, thì triệt để đã từ bỏ khả năng kế vị ngai vàng. Cho nên cuộc sống của mẫu phi sau này cũng sẽ dễ dàng hơn một chút.

Thế nhưng, trên đời này quả thực rất khó gặp lại rồi.

***

Vì hòa thân mà nóng lòng giống như viếng mộ, đến ngày thứ tư sau khi chiếu chỉ được ban ra, thì Tô Ngôn Phong đã lên đường đến Tiêu Quốc rồi.

Thiên hạ được chia thành bốn phần. Tề, Trần, Tô, Tiêu. Bất kể lãnh thổ hay sức mạnh về mọi mặt, thì Tiêu Quốc là lớn nhất.

Vị quốc quân Tiêu Quốc hiện tại là Tiêu Kỳ và là vị hoàng đế thứ ba của Tiêu Quốc. Mười tuổi đăng cơ, bây giờ đã chín năm kể từ khi hắn lên ngôi. Trong thời gian chín năm, hắn đã dùng thủ đoạn sấm chớp mà tiến hành chinh chiến khắp bốn phương, khi đi đến đâu, cũng sẽ chiếm hữu mọi thứ mang về. Hắn như tằm ăn lên mà chiếm được những thành trì ở xung quanh, sau đó từng bước một mở rộng biên cương. Kế tiếp còn buộc ba nước còn lại phải thần phục quy hàng.

Không giống như nước Tề và nước Trần đã ký kết liên minh và trở thành nước chư hầu của nước Tiêu, Tô Quốc cường quốc thứ hai liền áp dụng biện pháp hòa thân.

Bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra đây chỉ là kế hoãn binh của Tô Quốc mà thôi.

Tô Ngôn Phong tới đây để hòa thân, nếu hai nước có quan hệ tốt, thì y chỉ là hoàng tử đến hòa thân. Nhưng nếu một ngày nào đó chiến tranh nổ ra, người đầu tiên bị gϊếŧ sẽ chính là y - vị hoàng tử của địch quốc này.

Nhưng liệu “hòa bình” trước mắt này có thể duy trì được bao lâu hả?

Khi xe ngựa đi qua biên giới, Tô Ngôn Phong liền nhìn về quê hương xa xăm, trong mắt hiện lên sự không đành lòng không thể phá vỡ.

***

Nửa đêm, điện Chính Đức như cũ vẫn sáng đèn.

Tiêu Kỳ mặc một chiếc áo bào màu đen, với vẻ mặt nghiêm nghị và giữa hai lông mày có khí chất thiên phú, hắn không hề tỏ ra tức giận hay uy quyền gì cả.

Với một tiếng "cạch cạch", cánh cửa cung điện đang đóng kín đã được mở ra. Lý Trung Thịnh bưng một chiếc khay, khom mình bước vào.

Sau đó đặt chén trà bạch ngọc từ trên khay lên trên bàn, Lý Trung Thịnh liền ngập ngừng nói: "Hoàng thượng, thời gian không còn sớm nữa ạ, ngài phải chú ý đến long thể.”

Nếu đổi lại là người khác, thì ngàn vạn lần sẽ không dám nói ra lời này. Nhưng Lý Trung Thịnh đã hầu hạ ở bên cạnh Tiêu Kỳ từ khi hắn còn nhỏ và đồng hành cùng vị hoàng đế trẻ tuổi này cho đến ngày nay, cho nên mối quan hệ của họ ít nhiều gì thì cũng có đặc biệt một chút.

Hắn đặt những tấu chương đã được phê duyệt sang một bên, rồi cầm lấy những tấu chương chưa được phê duyệt, mở ra nói: "Trẫm biết rồi, lui xuống đi."

Giọng nói của hắn rất dày và trầm, có lẽ vì đã lâu không nói chuyện, cho nên nếu nghe kỹ thì sẽ hơi bị khàn.

Lý Trung Thịnh không dám thuyết phục nữa, cho nên liền đề cập đến một chuyện khác: “Hoàng thượng, Ngô quý phi đã đợi ở ngoài điện rất lâu rồi ạ.”

Ngô quý phi là nữ nhi của thừa tướng đương triều Ngô Bỉnh Thành, đồng thời cũng là một Địa Khôn cực kỳ quý hiếm. Dựa vào địa vị của nhà mẫu thân ở trong triều và có thân phận là Địa Khôn, cho nên nàng ấy khi làm việc nói trắng ra là to gan.

Từ xa xưa tiền triều và hậu cung đã không thể tách rời.

Lúc đầu khi Tiêu Kỳ còn trẻ, các đại thần trong triều cũng không quá cởi mở về những loại chuyện như vậy. Khi Tiêu Kỳ dần dần lớn lên, thì hết lượt này đến lượt khác người được dâng cho hắn để lấp đầy hậu cung.

Nếu gọi một cách uyển chuyển thì là vì tương lai muốn có người thừa kế hoàng thất, nhưng thực chất chỉ muốn đưa nữ nhi của mình vào cung. Sau đó giành được sự sủng ái của hoàng thượng, để củng cố địa vị ở trong triều.

Tiêu Kỳ không hề cảm thấy phiền phức, thêm vào đó vì muốn cân bằng tiền triều, cho nên đã tiện thể đồng ý.

Tuy nhiên tất cả những mong muốn của những người này đều không có kết quả gì.

Tiêu Kỳ căn bản không hề sủng hạnh bất kỳ phi tần nào. Chỉ nuôi dưỡng bọn họ ở trong hậu cung, cung cấp cho bọn họ ăn ngon uống ngon và xem như là không hề có những người như thế này.

Nữ nhi được đưa vào cung, nếu không nhận được sự sủng ái thì bọn họ là người không có bản lĩnh. Còn bọn đại thần thì cũng không thể nào dâng tấu chương để cầu xin hoàng thượng sủng hạnh được. Thêm vào đó cho dù có một số tin đồn được lan truyền ra, thì vấn đề chỉ có thể được bỏ qua mà thôi.

Suy cho cùng được sủng ái chỉ là chuyện nhỏ, cái đầu mới là chuyện lớn. Nếu lỡ chọc giận hoàng thượng, thì việc chu vi cửu tộc chỉ là chuyện bình thường.

***

"Sao rồi? Hoàng thượng có gặp ta không?" Ngô Vũ Nhu đang đợi bên ngoài điện khi nhìn thấy Lý Trung Thịnh đi ra, liền dò hỏi.

Lý Trung Thịnh hành lễ: “Hoàng thượng bận việc triều chính, e rằng đêm nay ngài ấy sẽ phải ở lại Chính Đức điện. Sương đêm lại càng dày thêm, quý phi vẫn xin mời quay về đi ạ.”

“Ngươi chỉ cần nói Vũ Lộ của ta đã đến kỳ hạn rồi,” Ngô Vũ Nhu không cam lòng, “Cần Thiên Càn ở bên cạnh.”

Vũ Lộ của Địa Khôn diễn ra ba tháng một lần, mỗi lần chỉ kéo dài khoảng bảy ngày. Kỳ hạn của Vũ Lộ là lúc Địa Khôn yếu đuối nhất, cũng là lúc người đó mê người nhất.

Khi đến kỳ hạn Vũ Lộ Địa Khôn thì người chưa lập khế ước với Thiên Càn, sẽ phải tìm cách ức chế và tản nó ra. Như thế thì mới có thể giúp Địa Khôn vượt qua được thời kỳ của Vũ Lộ, ngoài ra cũng có thể che đi tín hương của Địa Khôn ở trên người.

Khế ước Địa Khôn tương đối đơn giản, chỉ cần ngủ với Thiên Càn của mình là có thể được - luật pháp của Tiêu Quốc quy định, Địa Khôn chỉ có thể sánh đôi với Thiên Càn.

Tiêu Kỳ chính là Thiên Càn.

Đối với Thiên Càn mà nói, thời kỳ Vũ Lộ của Địa Khôn giống như một món ăn ngon trong mắt bọn họ, nó đầy cám dỗ và khiến người ta chảy nước miếng.

Nhưng mỗi lần Ngô Vũ Nhu bước vào thời kỳ Vũ Lộ thì Tiêu Kỳ đều phớt lờ nàng ấy.

Lý Trung Thịnh không mềm không cứng mà trả lời: "Ngô quý phi xin đừng làm nô tài khó xử, tính tình của hoàng thượng người biết rồi đó, nói không gặp, thì chính là không gặp ạ.”

Ngô Vũ Nhu không dám đắc tội với Lý Trung Thịnh, cho nên tức giận bất bình mà quay người rời đi.

Lý Trung Thịnh quay đầu liếc nhìn cánh cửa cung điện đã đóng kín, bất lực lắc đầu.

Trái tim của bậc đế vương này, cứng như đá và lạnh như sương tuyết. Không biết ai có thể làm tan nó, sưởi ấm cho nó đây.

Tiêu Kỳ không biết gì về chuyện xảy ra bên ngoài cung điện, hắn đang đọc bản tấu chương được Lễ Bộ dâng lên.

Trên đó viết, hoàng tử Tô Quốc trước kia đến hòa thân đã đến dịch quán rồi, hỏi xem phải sắp xếp như thế nào.

Sau khi đọc xong phần giới thiệu về hoàng tử của Tô Quốc, thì Tiêu Kỳ chỉ nhếch môi: “Trưởng tử hòa thân, thật sự là bất ngờ.”

Có lẽ vị trưởng tử này cũng chỉ là được cái danh mà thôi.

Hắn liền nhấc bút lông lên nghiên mực.

【Phi tần chi lễ.】

Nét chữ cứng cáp có lực, hơn nữa còn viết một cách tự nhiên.

🔥🔥🔥

👉 CÂU ĐỐ HÔM NAY 👈

Chương sau, sẽ có một người ngàn dặm xa xôi chạy đến Tiêu Quốc, muốn đưa bạn thụ thoát khỏi vụ hòa thân này, các bạn đoán thử xem người đó là ai nhé? 😘

A: sư huynh của thụ

B: sư phụ của thụ

C: người thầm thương thụ

D: không biết, khó quá đi ~~

❤️❤️❤️

Xin chào cả nhà, team Đề Cử Đam Mỹ Hay của chúng mình lại ra truyện mới rồi đây.

Đây là một bộ truyện đam mỹ cổ đại ABO cung đình cường cường cả nhà nhé. 🤗

Không biết cả nhà mình có ai vẫn chưa biết thể loại ABO là gì không nhỉ 🤔?

Sau đây Ngọc xin được giải thích sơ qua về một số thuật ngữ trong truyện cho bạn nào chưa biết gì về ABO nhé. 😘

Ngoài giới tính nam và nữ thì trong truyện thể loại ABO các bạn sẽ được biết thêm ba giới tính nữa, đó chính là Alpha, Beta và Omega.

Một đứa bé vừa mới sinh ra chúng ta chỉ biết được có giới tính nam và nữ. Sau khi đứa bé đó lớn lên khoảng 14-15 tuổi sẽ phân hóa giới tính lần hai, chia làm ba giới tính: Alpha, Beta và Omega.

(Có nhiều trường hợp vẫn có đứa trẻ phân hóa trễ mấy năm hoặc là phân hóa lần ba luôn nhé, chẳng hạn như bạn X vừa sinh ra là nam, 15 năm sau bạn đó phân hoá thành giới tính Beta, tuy nhiên 2-3 năm sau bạn sẽ gặp được kì ngộ gì đó mà phân hóa lần ba biến thành Omega.)

Alpha = Thiên Càn: người có sức mạnh, trí thông minh, thường làm lãnh đạo.

Beta = Trạch Đoái: người bình thường trong hàng vạn người, không mạnh bằng Thiên Càn, cũng không quý giá như Địa Khôn, số lượng đông đảo.

Omega = Địa Khôn: cực kỳ quý giá, quý hiếm, có khả năng sinh con, số lượng ít ỏi.

Vũ Lộ: kì phát tình diễn ra ba tháng một lần, mỗi lần chỉ kéo dài khoảng bảy ngày.

Tín hương của Địa Khôn: mùi hương của Omega.
Chương Tiếp »