Nàng bị đẩy mạnh một cái, khiến Cố Tân Vi giật mình tỉnh giấc, suýt chút nữa đã chết đuối.
Chuyện gì thế này?
Nước lạnh như băng không ngừng tràn vào mũi miệng nàng, khiến nàng gần như không thể thở nổi. Bộ y phục dày cộm đang kéo nàng chìm xuống nước, theo bản năng, nàng quẫy tay đạp chân thật mạnh vài lần, cuối cùng cũng nổi lên được mặt nước.
"Khụ khụ khụ..." Một cơn ho dữ dội khiến nàng không còn để ý đến cơ thể mình đang run lên vì lạnh.
Rõ ràng là nàng đang ở dưới nước.
Nếu nàng không biết bơi, chắc giờ này đã bỏ mạng rồi.
Khó khăn lắm mới hít được một chút không khí tươi mát vào phổi, Cố Tân Vi gắng gượng bơi về phía bờ. Trông nàng nhếch nhác vô cùng khi bò lên bờ, quần áo ướt sũng dính chặt vào thân thể, cảm giác lạnh lẽo như băng giá đang lan ra khắp da thịt.
Đến lúc này, nàng mới có thời gian quan sát xung quanh.
Tối đen như mực, bốn phía chỉ lờ mờ hiện lên hình dáng giống như một khu vườn, cảm giác trên người không ổn, y phục nàng đang mặc dường như là trang phục cổ đại. Chẳng lẽ... nàng đã xuyên không rồi sao?
Rõ ràng đêm qua nàng chỉ vì mải chơi trò chơi, đến tận canh năm mới đi ngủ. Vậy mà sau một giấc ngủ, nàng lại tỉnh dậy dưới nước. Chẳng lẽ nàng đã chết, hay chỉ là xuyên không?
Chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, từ đằng xa truyền đến tiếng ồn ào, ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn l*иg hiện lên trong màn đêm tối.
Tình huống quái đản này khiến nàng nghĩ ngay đến những tình tiết thường thấy trong tiểu thuyết, kẻ bị hãm hại. Cố Tân Vi lập tức cảnh giác, nhanh chóng trốn vào giả sơn gần đó.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, nàng đã nghe thấy tiếng bước chân của một đoàn người đi tới, còn có một giọng nữ mềm mại vang lên: "Biểu đệ, chớ tức giận, có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi."
"Hiểu lầm?" Một giọng nam trẻ tuổi, tràn đầy phẫn nộ, cất lời: "Ban đầu khi nghe Thái Cầm nói thấy Cố Tân Vi tư tình với hạ nhân bên hồ, ta còn không tin. Nhưng vừa nãy chúng ta đã bắt được tiểu tư này ngoài cửa, nếu không có gì khuất tất, tại sao hắn thấy chúng ta lại bỏ chạy?"
Bên hồ? Tư tình? Cốt truyện cẩu huyết thế này sao? Cố Tân Vi lập tức thầm nguyền rủa trong lòng, rồi cảm thấy mọi việc có phần quen thuộc. Cái tên Cố Tân Vi kia, sao lại giống tên nàng như vậy?
"Xin Hầu gia tha mạng! Tiểu nhân thật sự không biết gì cả! Tiểu nhân chỉ nhận được tờ giấy do phu nhân phái người đưa đến, bảo tiểu nhân đến hồ vào giờ Tý. Ta còn chưa kịp vào, đã bị Hầu gia bắt gặp ngoài cửa. Tiểu nhân oan uổng lắm mà!"
"Con tiện nhân kia đâu rồi?"
"Thắp đèn lên!"
Ngay lập tức, khu vực quanh hồ sáng rực bởi hàng chục ngọn đèn l*иg.
Mặt hồ yên ắng, bốn bề không một bóng người.
"Khu vườn này chỉ có một lối ra, nếu phu nhân đang ở trong vườn thì chắc chắn chưa thoát khỏi đây. Giờ không thấy bóng dáng phu nhân, chắc chắn tiểu tư này đang nói dối." Giọng nữ nhẹ nhàng nhưng vẫn "ấm áp" giải thích.
"Biểu tỷ A Kiều, ngươi thật sự quá lương thiện rồi. Chắc chắn là Cố Tân Vi thấy chúng ta tới nên đã trốn. Người đâu, lục soát vườn!" Giọng Hầu gia đầy căm hận ra lệnh: "Đợi ta bắt được Cố Tân Vi, ta nhất định khiến nàng phải chịu khổ!"
A Kiều? Biểu đệ Hầu gia? Giống như bị một tia sét đánh trúng, cuối cùng Cố Tân Vi cũng nhớ ra tại sao mọi thứ lại quen thuộc như vậy, thì ra nàng đã xuyên vào sách!
Nhưng tình hình bây giờ quá khẩn cấp, nàng không còn thời gian suy nghĩ nhiều.
Khốn kiếp, nàng – một người bình thường – lại xuyên thành phu nhân của Hầu gia, còn bị vu oan tư thông với hạ nhân, sắp bị gϊếŧ đến nơi. Giờ mà trốn thì không kịp nữa, chi bằng liều mạng một phen.
Đôi cẩu nam nữ này khiến nàng chịu khổ, nàng cũng phải cho chúng nếm thử mùi vị ấy.
Không biết mấy năm học tán thủ của nàng có theo nàng xuyên qua đây không? Những kỹ năng này chắc cũng theo nhỉ, dù sao nguyên chủ không biết bơi, nhưng nàng vừa bơi rất thành thạo.
Nhân lúc đám hạ nhân tản ra tìm kiếm, đôi cẩu nam nữ còn đang đứng bên hồ tình tứ, Cố Tân Vi âm thầm tiến lại gần. Bất ngờ, nàng mạnh mẽ đẩy một cái, khiến biểu tỷ A Kiều yếu đuối loạng choạng ngã nhào xuống nước: "Ùm" một tiếng rơi thẳng xuống hồ.
"Á! Cứu với!" A Kiều vùng vẫy, kêu la trong nước.
Sự việc diễn ra quá bất ngờ, Lương Tồn Dịch kinh ngạc nhìn người vừa xuất hiện trước mặt, cả người nàng ướt sũng nhếch nhác: "Cố Tân Vi!"
Hắn còn chưa kịp phản ứng, đã thấy biểu tỷ yêu quý của mình vật lộn trong nước, vội định chạy tới cứu nàng ta. Nhưng chưa kịp bước đi, hắn đã bị Cố Tân Vi nhặt một viên đá: "Bốp" một cái ném thẳng vào đầu...