Có lẽ mẹ con liên tâm, có lẽ hôm nay bác sĩ Hồ nói, đứa bé đã có tình cảm có cảm giác, bây giờ đứa bé trong bụng cô không vui, cô cũng cảm thấy có chút khổ sở và không biết làm cách nào.
Loại cảm giác này rất khó nói.
"Sao vậy? Sao sắc mặt lại kém như vậy?" Nhϊếp Vịnh Bình mới vừa cất kỹ xe ba gác vào nhà, đã nhìn thấy sắc mặt của vợ không đúng, giống như lúc tức giận với anh, cho nên cẩn thận hỏi một chút.
Hà Thục Họa lắc đầu, không xác định nói: "Em cảm thấy đứa bé trong bụng không vui."
"Mới vừa rồi em cũng không làm gì, từ trên xe ba gác xuống, đã đứng ở chỗ này, đột nhiên em cảm giác không thỏa mái, muốn khóc, trước kia em chưa từng có có loại cảm giác."
"Em cảm thấy có lẽ đúng là đứa bé không vui thật, bác sĩ Hồ có nói, đứa bé có thể cảm nhận được chúng ta, chúng ta cũng có thể cảm nhận được đứa bé.
Nhϊếp Vịnh Bình nhìn vợ sờ bụng, anh là một người đàn ông thô kệch, nghĩ cũng không nghĩ thông, khó xử gãi đầu nói: "Tại sao nó lại không vui."
Hà Thục Họa vuốt bụng, thật ra cô cũng không hiểu, chỉ đoán lung tung: "Có thể là ngồi xe ba gác về nên mệt đi."
008: ... Không biết nói cái gì, nó không có không vui, sao thai phụ này lại cho rằng nó khổ sở chứ?
Bọn nó là hệ thống máy móc, biết nói chuyện biết suy nghĩ, nhưng cũng không hoàn toàn giống như loài người, bọn nó sẽ ghi chép giá trị tâm trạng của loài người, lúc tiếp xúc với loài người sẽ dùng chương trình cảm nhận tâm trạng của loài người, đây xây dựng sự câu thông với loài người.
Ưu điểm của bọn nó chính là không ngừng đổi mới không gian não bộ, lời của thai phụ này, ngồi xe ba gác sẽ mệt mỏi sẽ khổ sở. 008 nhớ kỹ. Nó khắc tổng kết này vào đầu não.
Tổng kết lại: Phụ nữ mang thai dễ dàng vui buồn, làm một đứa bé phải chăm sóc mẹ, tốt nhất là không nên đá mẹ.
Ở 008 ghi chép, nó nghe được một giọng nói chói tai, làm cho lỗ tai nó cũng đau xót.
"Hai đứa đứng ở trong sân làm cái gì vậy? Hà Thục Họa, bưng một ly nước đến đây cho tôi, khát muốn chết, Đại Bình, xế chiều hôm nay sao không thấy anh đi đưa nước ra ruộng? Tôi để cho Tiểu Mỹ trở về lấy nước , con bé nói không thấy vợ chồng anh chị, hai đứa đi đâu?"
Hà Thục Họa nghe được giọng nói này, sắc mặt càng trắng hơn, cô quay đầu lại lắp bắp kêu một tiếng mẹ, đang định đi lấy nước, Vương thị đang hung tợn trừng cô.
Con người Vương thị này, miệng lưỡi độc địa, chanh chua cay nghiệt, mấy con dâu đều bị bà ta mắng chửi, nhưng bà ta ghét nhất chính là Hà Thục Họa này.
Vào lúc này nghe được chào hỏi nhỏ như muỗi vỗ cánh của cô, cùng bộ bộ dạng sợ hãi kia, bà ta trợn mắt, ném cuốc vác trên vai xuống.
"Vẻ mặt của cô là cái gì vậy, tôi còn chưa chết đâu!"
"Mang thai đứa bé thì rất quý sao? Còn muốn mẹ già này phục vụ cô, tôi dậy khi trời còn tối đi kiếm điểm công, cô thì tốt rồi, từ khi có bầu người cũng trở nên quý giá, chưa từng làm công việc gì! Tôi về cũng không biết bưng cho tôi ly nước, thật là chìu hư cô!"