Chương 2

Đến lúc lên trấn trên, đầu của Nhϊếp Vịnh Bình đã tràn đầy mồ hôi, một nửa là do anh căng thẳng, cũng không cần Hà Thục Họa trực tiếp ôm người chạy vào trạm y tế tìm bác sĩ.

008 vẫn luôn lắng nghe âm thanh vang lên bên tai, nó lại nghe được một giọng nói phụ nữ xa lạ.

"Thai phụ không có chuyện gì, đứa bé máy thai thường xuyên thôi."

Loài người? Thai phụ? Máy thai?

Trong đầu 008 tràn đầy dấu hỏi.

Chẳng qua, chủ nhân của nó chính là do loài người sinh ra...

008 còn chưa hiểu rõ, lại nghe được một giọng nói có chút quen thuộc, hỏi: "Sao đứa bé chỉ máy thai thôi vợ của tôi lại kêu đau chứ? Không biết đứa bé trong bụng có xảy ra chuyện gì không?"

Bác sĩ Hồ nghe Nhϊếp Vịnh Bình chất vấn, cũng có chút không vui: "Sao, anh không tin tôi?"

"Tháng trước nhà anh đến kiểm tra mấy lần?"

Nhϊếp Vịnh Bình có chút ngượng ngùng: "Lúc ba tháng, có tới kiểm tra một lần, lần thứ hai chính là bây giờ." Lần đầu tiên kiểm tra là vừa phát hiện mang thai.

Bác sĩ Hồ cũng đoán được kết quả như vậy, cô ấy cũng hiểu được sự không hiểu biết của bọn họ, "Bình thường thai kỳ ngày càng lớn đứa bé sẽ máy thai thường xuyên, con của nhà anh rất khỏe mạnh, đừng lo lắng!"

008: ?

Nó ở trong bụng của loài người? Vậy nó là người hay là máy?



Hà Thục Họa nói: "Trước kia đứa bé đá cũng không dùng sức như vậy."

Bác sĩ gật đầu: "Đứa trẻ là khỏe mạnh, yên tâm đi." Cô ấy nói tiếp: "Chẳng qua thai phụ có thai kỳ lớn, tháng cuối cùng phải chú ý một chút, đồ chuẩn bị khi sinh đã chuẩn bị xong chưa."

Nhϊếp Vịnh Bình gật đầu, "Chuẩn bị xong hết rồi."

Bác sĩ gật đầu, nhìn bộ dạng mồ hôi đầy đầu của Nhϊếp Vịnh Bình, dặn dò: "Đứa bé không có chuyện gì cả, hai người trở về đi, đi chậm một chút đừng có lắc lư, thai phụ càng về sau càng dễ xảy ra tình huống bất ngờ."

Vợ chồng Nhϊếp Vịnh Bình nhìn nhau, gật đầu nghe dặn dò, bác sĩ nói như vậy, bọn cũng cũng yên tâm không ít.

Hai người dắt nhau đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, ai ngờ đi được một nửa, Hà Thục Họa đột nhiên kêu đau.

"Vịnh Bình, đứa bé lại động, lại động!" Hà Thục Họa cúi đầu dùng tay chỉ vào bụng, động rất mạnh, sao có thể coi thường được, nếu không cô cũng sẽ không kêu thành tiếng.

Lúc này Nhϊếp Vịnh Bình vội vàng kêu lên, "Bác sĩ Hồ, bác sĩ Hồ!"

Lúc này bác sĩ Hồ đã đi đến chỗ Hà Thục Họa, tất nhiên nhìn thấy bụng Hà Thục Họa gồ lên.

Giống như một cái trứng gà vậy.

Đúng là đứa nhỏ này dùng rất nhiều sức. Bác sĩ Hồ suy nghĩ trong lòng. Một giây tiếp theo cô ấy lại cảm thấy khó hiểu, mới vừa rồi cô ấy kiếm tra cho thai phụ, vị trí của đứa bé cũng không có vấn đề gì.

Cô ấy đưa tay sờ, nói với Hà Thục Họa: "Cô sắp sinh, cũng là vào tháng sau, lúc này ba mẹ có thể nói chuyện với đứa bé nhiều một chút, cũng coi như vung đắp tình cảm."