Hệ thống 008 có thể cảm giác được mình ở rất lâu bên trong một mảnh hỗn độn, thấy không rõ phương hướng, nói khởi động chương trình, cũng không cảm giác được nguy hiểm, nhưng no cảm giác được không gian rất nhỏ hẹp, còn nghe được tiếng nước chuyển động nữa.
Đây là nó đang rơi vào lỗ đen sao? Chủ nhân nói lỗ đen rất nguy hiểm, mặc kệ người hay vật rơi vào, lúc nào cũng có thể bị biến mất.
008 lại muốn khởi động chương trình, nhưng lại không làm được.
...
Một thai phụ đang ngồi dưới mái hiên hóng mát, một người đàn ông đang ở trong sân bổ củi.
“Ai da!” Thai phụ đột nhiên đỡ bụng kêu một tiếng.
“Làm sao vậy làm sao vậy?” Nhϊếp Vịnh Bình nghe thấy tiếng vợ kêu, vội vàng ném rìu xuống, chạy đến bên cạnh Hà Thục Họa.
Vẻ mặt Hà Thục Họa cứng đờ lắc đầu nói với chồng, “Vừa rồi bị con nó đá hai cái, đá mạnh thật, trước kia chưa lần nào đá mạnh như vậy.” Trước kia nhẹ không, không cẩn thận cảm giác thì cũng chẳng cảm thấy gì.
Không biết có phải là do đã lớn được vài tháng, em bé trở nên hoạt bát, cho nên đá người ngày càng mạnh không.
“Thật sự không có việc gì?” Nhϊếp Vịnh Bình không yên tâm.
Hà Thục Họa lắc đầu, “Không có việc gì.”
Vừa dứt lời, Hà Thục Họa đã cảm giác bụng lại đau xót, đau đớn vuốt bụng, bé con lần này dùng sức hơi mạnh đi. Cô bất đắc dĩ mà nhìn chồng mình, tuy rằng bé con đang dùng sức đá cô, nhưng trên mặt cô cũng chỉ toàn là hạnh phúc.
Nhϊếp Vịnh Bình sờ bụng vợ mình, “Bé ngoan, không cần đá mẹ, chờ con sinh ra thì đá ba này!” Nói xong câu này, chính anh cũng bắt đầu cười ngây ngô.
008 có thể cảm giác được người đàn ông này đang sờ nó, nó lập tức bắt đầu cảnh giác. Nó không biết hiện tại nó đang ở chỗ nào, nó liên tục hai lần khởi động chương trình phi hành, muốn lao ra khỏi cái chắn trước mặt, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Nó bắt đầu cảnh giác nhân loại trước mặt, nhân loại này nãy giờ vẫn luôn sờ nó, hay là định làm gì nó?
008 cảm thấy nó cần phải nhanh chóng thoát ra, Hà Thục Họa lại cảm thấy bụng bắt đầu đau, rất là nghi hoặc, “Sao đứa nhỏ hôm nay lại hiếu động như vậy?”
Nhϊếp Vịnh Bình nghe vợ nói như vậy, cũng khẩn trương, “Có cần đi trạm y tế kiểm tra không?”
Nhϊếp Vịnh Bình không dám qua loa, lập tức quyết định, “Chúng ta đi đến trạm y tế kiểm tra đi.”
Hạ Thụ Họa cũng không có kinh nghiệm, gật đầu nghe theo lời của chồng.
008 nghe xong hai nhân loại nói chuyện, nó nghe hiểu, đúng là nghe hiểu, càng muốn lao ra khỏi lá chắn trước mặt này.
Hà Thục Họa đi ra cửa mới phát hiện, đứa bé trong bụng của cô động càng mạng hơn, cô đỡ bụng ngồi lên xe ba gác, sắc mặt trắng bệch: "Đây không phải muốn sinh chứ?
Nhưng vào lúc này mới khoảng tám tháng, chắc không phải là sinh đâu.
Nhϊếp Vịnh Bình không hiểu cái này, nhưng anh biết mang thai cũng phải chín tháng mười ngày, vừa nghe lời này của vợ, anh vô cùng lo lắng, sợ có chuyện gì, lại không dám đi quá nhanh, sợ xóc nảy quá đứa bé không còn nữa.