Chương 72

Diệp Diễm Thanh hẹn gặp Lộ Ngôn Chi. Lộ Ngôn Chi hẳn là sắp xếp thời gian xong rồi mới đồng ý, thế là sáng hôm sau, Diệp Diễm Thanh đến văn phòng của Lộ Ngôn Chi.

Thư ký cười tủm tỉm bưng cà phê tới, còn nói là Lộ Ngôn Chi mua hạt cà phê ở nước ngoài, chưa có người nào nếm thử, Diệp Diễm Thanh là người đầu tiên.

Lộ Ngôn Chi ưu nhã bưng ly cà phê, nhất cử nhất động đều mang theo quý khí, phù hợp với thân phận của hắn. Tuy Văn Dữ cũng có khí chất như thế, nhưng ngày thường khá là tùy ý, làm cho Diệp Diễm Thanh dễ dàng quên đi, mà cái tùy ý của Lộ Ngôn Chi không giống với Văn Dữ, như là ưu nhã đã khắc trong xương cốt, tạo thành điểm nhấn riêng.

Diệp Diễm Thanh nói rõ lí do mình đến đây.

Lộ Ngôn Chi chậm rãi chớp mắt, hỏi: “Là Văn Dữ bảo cậu tới tìm tôi?”

Diệp Diễm Thanh che giấu giúp Văn Dữ: “Cũng không hẳn, tôi có ý định tìm anh từ lúc đầu rồi, dù sao tôi không thân với thầy Lâm, có một số việc hỏi qua anh sẽ tốt hơn.”

Lộ Ngôn Chi cười mỉm: “Không cần giấu cho cậu ấy, tôi hiểu cậu ta quá mà. Gần đây cậu ta đóng phim rãnh rỗi lắm phải không?”

Nếu không phải Văn Dữ đã tự mình mở phòng làm việc riêng, thì hắn nghi câu tiếp theo mà Lộ Ngôn Chi muốn nói là, “Vậy cho cậu ta thêm mấy hạng mục làm thêm nữa đi”.

“Cũng không quá rãnh, nam chính nên có nhiều cảnh quay lắm.” Diệp Diễm Thanh ngại ngùng nói. Mặc dù hắn cũng cảm thấy Văn Dữ vào đoàn rồi mà nhàn hạ quá. Có điều theo cách nói của Văn Dữ thì chỉ cần không có cảnh quay nào cần bùng nổ cảm xúc, không phải quay lại nhiều lần thì hẳn là không có vấn đề.

Lộ Ngôn Chi cũng không vạch trần, giữ lại chút mặt mũi cho Văn Dữ. Lần trước, Văn Dữ có hỏi qua một lần mà hắn chưa muốn trả lời thôi. Lần này, Văn Dữ thấy không moi được tin gì từ hắn, nên mới đẩy Diệp Diễm Thanh ra cửa. Với quan hệ giữa hắn và Diệp Diễm Thanh thì

Diệp Diễm Thanh không có lý do hỏi thăm chuyện riêng tư của hắn, có thể lấy lí do tìm tới đây, tất nhiên là ý tưởng của Văn Dữ rồi.

“Bên Kỳ Vũ tôi sẽ hỏi giúp cho, xác định rồi mới cho cậu biết.” Nếu là Văn Dữ tới nói chuyện với hắn, thì hắn sẽ trực tiếp trả về một chữ “Cút”, không chút do dự. Tuy nhiên, Diệp Diễm Thanh tự mình tới hỏi, thì hắn phải giải quyết cho đối phương. Đây là sự khác nhau giữa anh em và vợ của anh em, đổi thành Văn Dữ thì cũng vậy thôi.

Đã gọi là “Kỳ Vũ” làm Diệp Diễm Thanh cảm thấy quan hệ giữa hai người này đã thân thiết lắm rồi, Lâm Kỳ Vũ không ở đây, nếu là không thân, thì Lộ Ngôn Chi hoàn toàn có thể gọi cả tên lẫn họ rồi, không cần băn khoăn gì cả.

“Được, làm phiền anh vậy. Nếu công ty thầy Lâm không muốn, thì cũng đừng miễn cưỡng. Đừng làm thầy Lâm khó xử với công ty.” Đây là ý tưởng nhất thời của hắn. Lỡ như bên công ty kia không đồng ý thì cũng có thể hiểu được, bởi vì hắn có quá nhiều anti, nếu không thành công, thì lại bị nói hắn chiếm tiện nghi người ta.

Lộ Ngôn Chi nói: “Cậu ấy không ký với công ty nào cả, tự mình quyết định thôi.”

Diệp Diễm Thanh ngạc nhiên: “Thầy Lâm tính mở phòng làm việc riêng à?”

Chưa từng nghe thấy.

“Chưa đâu. Cậu ấy nói là muốn nghỉ ngơi một thời gian nên không gia hạn hợp đồng. Người đại diện vẫn đi theo giải quyết một số chuyện vặt vãnh thôi.”

Diệp Diễm Thanh không hiểu cho lắm. Lúc trước hắn không gia hạn hợp đồng là vì muốn lui vòng, nhưng danh tiếng của Lâm Kỳ Vũ ở trong giới rất tốt, sau khi nhóm giải tán thì hẳn là nên kiếm một chỗ nào đó tốt hơn để phát triển, dù là ký với công ty khác hay là mở phòng làm việc riêng, chỗ nào có lợi thì ký với chỗ đó, còn đằng này Lâm Kỳ Vũ không dựa vào ai, bất lợi với việc phát triển sự nghiệp quá.

Lộ Ngôn Chi buông ly cà phê, chuyển đề tài sang Diệp Diễm Thanh: “Hợp đồng của cậu với Tinh Lộ còn mấy tháng nữa hết hạn rồi, có ý định mở phòng làm việc riêng không?”

“Không có, tôi còn muốn gia hạn hợp đồng với Tinh Lộ nữa đó.” Diệp Diễm Thanh thong dong cười nói.

Lộ Ngôn Chi ngây ngẩn cả người, một lát sau mới nói: “Không cần thiết, cậu nên lo mở phòng làm việc của mình đi chứ, nghệ sĩ ai mà chẳng muốn tự mình làm chủ, tôi hiểu mà, không cần ngại mở miệng nói với tôi đâu.”

Diệp Diễm Thanh lắc đầu: “Không phải ngại mở miệng, nếu tôi ngại thì đã nhờ anh Văn Dữ nói giùm rồi.”

“Từ khi ký hợp đồng đến bây giờ, cậu đã mang tới không ít tài nguyên cho công ty, mà bây giờ công ty cũng có kha khá nghệ sĩ nhân khí rồi, cho dù cậu không gia hạn hợp đồng, thì tài nguyên cũng không thiếu thốn đến mức như khi Văn Dữ rời đi vậy. Tôi sẽ không bất mãn, cậu đã làm rất tốt rồi, không cần phải suy xét cho Tinh Lộ nữa đâu.” Nếu là người khác, thì Lộ Ngôn Chi sẽ không nói nhiều như vậy, nhưng người này nắm giữ trái tim của anh em mình, hắn không thể ủy khuất Diệp Diễm Thanh được.

Diệp Diễm Thanh cười nói: “Ông chủ, thật ra tôi vẫn chưa chuẩn bị cho việc kinh doanh riêng lẻ gì hết, cũng cần tập trung củng cố địa vị và hút thêm nhân khí thêm một khoảng thời gian nữa, thì mới tự tin ra riêng.”

Lộ Ngôn Chi vẫn khuyên bảo: “Cậu có thể làm như Văn Dữ, mở phòng làm việc trực thuộc Tinh Lộ, vậy thì chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau, bớt đi một gánh nặng.”

Diệp Diễm Thanh nói: “Nếu mở phòng làm việc, thì tôi khẳng định sẽ trực thuộc Tinh Lộ. Nói trắng ra là ở trong giới này, lưng dựa cổ thụ mới làm nên việc lớn. Nhưng trước mắt tôi không có khả năng quản nhiều việc lớn như thế, vẫn là muốn đặt tinh lực vào âm nhạc thôi. Tôi phải tận dụng khoảng thời gian này kéo bản thân mình lên làm ca sĩ có thực lực, vậy mới là làm nên việc lớn. Hơn nữa hợp đồng mới chỉ gia hạn thêm một năm thôi, sau này có thay đổi thì sẽ báo cho anh biết.”

Lộ Ngôn Chi nghiêm túc suy xét, hỏi: “Văn Dữ có biết không?”

“Biết, tôi có nói với anh ấy rồi, anh ấy bảo là tôn trọng quyết định của tôi.”

Lộ Ngôn Chi gật đầu: “Quyết định vậy đi, kí thêm một năm, thêm vài điều kiện bảo đảm sẽ có lợi cho cậu.”

Diệp Diễm Thanh không để ý cái này. Tinh Lộ cũng có cổ phần của Văn Dữ, cuối năm chia hoa hồng cũng có phần của Văn Dữ, không thiệt hại: “Tôi thích bầu không khí trong Tinh Lộ, cũng hy vọng nó phát triển ngày càng tốt hơn.”

“Được, tôi mong chờ cậu sẽ bay cao bay xa mang theo cả Tinh Lộ.”

Diệp Diễm Thanh cười đồng ý, dù tương lai có khó khăn thế nào thì vẫn là động lực để vươn lên.

“Mạo muội hỏi một câu, nếu thầy Lâm mở phòng làm việc thì sẽ trực thuộc ai vậy?” Hắn không hy vọng sẽ biến thành cục diện đối đầu, nếu lần hợp tác này không thoải mái, lỡ như ăn ý, thì sẽ không gây bất lợi cho ai.

Lộ Ngôn Chi lộ ra ý cười: “Trực thuộc Tinh Lộ.”

Một người dốc sức làm việc ở trong giới này thì quá khó khăn, trực thuộc một công ty giải trí có tên tuổi, hai bên cùng có lợi mới là tốt nhất. Ai cũng hiểu điều này.

Diệp Diễm Thanh bật cười: “À, hay quá.”

Văn Dữ và Lâm Kỳ Vũ đều trực thuộc. Người trước là người nhà, người sau cũng không có xung đột ích lợi gì, bọn họ thậm chí còn có nghĩa vụ nâng đỡ Tinh Lộ. Hắn vẫn là Tinh Lộ nhất ca, tài nguyên tốt nhất trong Tinh Lộ sẽ qua tay hắn trước tiên, hợp đồng lần này không ép uổng hắn tí nào. Từ góc độ này mà nói, hắn nói gia hạn hợp đồng với Ngải Trừng thì hẳn là cô sẽ không phản đối, tam toàn tề mỹ, hắn lại không cần tốn nhiều nước miếng thuyết phục, khỏe ghê!

Diệp Diễm Thanh suy nghĩ sau một lúc lâu, hỏi: “Ông chủ, anh và thầy Lâm……”

Hắn không hỏi thẳng, nhưng tin rằng Lộ Ngôn Chi hiểu hắn muốn nói gì. Đáng lẽ hắn không tính hỏi câu đó, nhưng Văn Dữ cứ thắc mắc hoài, thế nên hắn căng da đầu hỏi tới, lỡ như có tin sốt dẻo gì thì coi như dỗ cho Văn Dữ vui, còn nếu Lộ Ngôn Chi không trả lời, thì coi như hắn chưa hỏi gì hết.

Lộ Ngôn Chi nhìn hắn vài giây, trả lời: “Còn đang ở chung.”

Cái này Văn Dữ có nói với hắn rồi, xem ra hai người cũng không có tiến triển gì cả, hắn cũng không tiện hỏi nhiều. Tuy nhiên, Lộ Ngôn Chi có thể trả lời là đã xem hắn thành người trong nhà, không kiêng kị gì nữa.

“Vậy làm phiền anh hỏi giùm thầy Lâm giúp tôi.” Diệp Diễm Thanh nói.

Lộ Ngôn Chi đáp: “Sẽ gửi lời hỏi thăm, còn chi tiết thì hai người tự bàn nhé.”

“Được.”

Tối hôm đó, Diệp Diễm Thanh đem đối thoại với Lộ Ngôn Chi kể cho Văn Dữ nghe, Văn Dữ vừa mắng Lộ Ngôn Chi tích chữ như vàng, vừa cảm khái vẫn còn ở chung là chuyện tốt, dù sao đây là chuyện chung thân đại sự của anh em tốt nên hắn muốn giúp đỡ một tí. Mà chờ Lâm Kỳ Vũ phòng làm việc thành lập thì cũng sẽ thành người trong nhà thôi, hẹn gặp mặt gì đó chắc cũng dễ hơn.

Sau đó, tâm tư của Diệp Diễm Thanh đặt hết ở trận tranh bảng mới. Giành được mấy chiếc cúp liên tục làm hắn trở thành nghệ sĩ solo mà các công ty giải trí khác kiêng dè nhất, và hắn nhanh chóng bị liệt vào danh sách đặc biệt —— ca sĩ nhà mình ra album mới thì phải tránh đi những người này.

Trước kia Five1 cũng ở trong danh sách này, nhưng đã bị gạch tên sau khi giải tán. Bây giờ Diệp Diễm Thanh quay lại và còn lợi hại hơn xưa nữa.

Lộ Ngôn Chi làm việc nhanh chóng, trước cuối tuần đã cho Diệp Diễm Thanh câu trả lời. Diệp Diễm Thanh cũng liên lạc với Lâm Kỳ Vũ, hai người hẹn gặp vào ngày thứ hai.

“Anh, anh xem ngày mai em mặc bộ đồ nào thì hợp?” Diệp Diễm Thanh đứng ở trong phòng để quần áo, camera đang quay về hướng mấy bộ trang phục mới được đưa tới hôm nay. Tiết trời ngày càng lạnh nên quần áo cũng dày dặn theo.

Văn Dữ ngồi ở trên giường trong khách sạn, lười nhác dựa vào đầu giường: “Sao chưa bao giờ anh thấy em tỉ mỉ như vậy khi ra ngoài với anh nhỉ?”

Diệp Diễm Thanh trả lời: “Bởi vì chúng ta quen biết nhau sau khi kết hôn, lại dùng chung một phòng để quần áo, bộ đồ nào của em mà anh chẳng biết hả?”

Tình yêu của hai người đến hơi trễ, còn không có khoảng cách riêng, thay vì ngồi bàn chuyện quần áo, thì để tâm đến những việc làm thiết thực còn hay hơn.

Văn Dữ bất đắc dĩ: “Xem ra dụ em về nhà cũng là một lạc thú chứ nhỉ, cơ mà vui nhất vẫn là lừa được em.”

Diệp Diễm Thanh lườm hắn, giơ lên một cái áo hoodie cùng quần jeans: “Bộ này thế nào?”

“Được đó.”

Diệp Diễm Thanh trề môi, không thèm giả trân nữa: “Anh có nhìn kĩ không đó?”

“Bởi vì không phải chuẩn bị cho anh nên tâm tình bị tổn thương rồi.”

“Đủ rồi nha.” Diệp Diễm Thanh biết Văn Dữ đang chọc mình, “Lần đầu tiên chính thức gặp thầy Lâm, vẫn nên chú trọng hình thức một chút, mặc áo hoodie có hơi tùy tiện.”

Văn Dữ im lặng vài giây, đột nhiên nói: “Bảo bối à, hình như anh chưa mua quần áo cho em bao giờ thì phải.”

Diệp Diễm Thanh không quá để tâm, chọn tiếp bộ mới: “Em có quá nhiều quần áo, mặc hoài không hết.”

Hắn từng mặc đồ của Văn Dữ, nhưng chưa từng nhận quà bằng quần áo từ Văn Dữ.

“Vậy chờ tới khi qua đây anh chuẩn bị quần áo cho em, em không cần mang đồ gì tới đâu.”

“Có phiền toái quá không?”

“Không đâu, anh muốn chuẩn bị cho em, muốn lắm luôn.” Văn Dữ nói.

Diệp Diễm Thanh đáp: “Vậy hả, vậy thì em sẽ mang theo một cái balô thôi ha, đỡ phiền ghê.”

Ánh mắt của Diệp Diễm Thanh dừng trên đống quần áo mới, hoàn toàn không để ý tới nụ cười đầy thâm thúy của Văn Dữ.